Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1314 - Chương 1314: Người Yêu Nhất

Chương 1314: Người Yêu Nhất Chương 1314: Người Yêu Nhất

"Uyển Uyển, ăn chút hoa quả."

Vào buổi tối, Chu Ngọc Quyên cắt đĩa trái cây đi ra, thế Uyển Uyển nằm nhoài trên bàn, thế là bắt chuyện với nàng.

Nhưng mà nhóc con lại giống như là không có nghe thấy.

Chu Ngọc Quyên có chút ngạc nhiên, nhẹ nhàng đi tới, phát hiện hóa ra nhóc con đang vẽ tranh.

Nàng hình như đang vẽ một cái hoa viên, tất cả đều là đủ loại hoa, nhóc con còn tô màu cho bọn chúng.

Sau đó nàng lại vẽ hai người, một lớn một nhỏ, đường nét ngắn gọn, nhìn dáng vẻ thì hình như là đang ngồi xổm.

Ở giữa bọn họ có một mầm cây nhỏ...

Phía trên mầm cây nhỏ treo đầy vòng tròn, cũng không biết là trái cây gì nữa.

"Đây là cái gì thế?" Chu Ngọc Quyên tò mò hỏi.

Nhóc con giật mình một cái, mới phát hiện mẹ đã ở sau lưng nàng.

Nàng vội vàng che lại.

"Hia hia..."

"Còn không cho mẹ nhìn sao? Con vẽ cái gì thế?"

"Không có gì, không có gì, mẹ không nên nhìn."

"Vì sao không cho nhìn, mẹ cảm thấy con vẽ rất khá nha."

"Thật sao?" Uyển Uyển nghe vậy không khỏi cảm thấy mừng rỡ.

"Đương nhiên là thật rồi." Chu Ngọc Quyên nghiêm túc gật gật đầu.

Cũng không biết phải chăng bởi vì thế giới trong quá khứ của nhóc con đều là màu xám trắng, nên sau khi khôi phục thị lực thì khả năng cảm màu vô cùng tốt.

Đỏ, vàng, lục, lam… dù bức tranh có lẽ không được, thế nhưng ở phương diện phối hợp màu sắc thì lại khiến cho người ta nhìn rất thoải mái.

Được mẹ khen, nhóc con dường như đã có tự tin đối với bức tranh của mình, từ từ dời tay nhỏ ra.

"Thật xinh đẹp, mẹ thích hoa, cũng yêu thích trồng hoa."

"Hia hia… Con cũng yêu thích."

"Có đúng không, vậy chờ qua một quãng thời gian nữa, lúc chúng ta chuyển tới sơn tràng Bích Hồ, con và mẹ đồng thời trồng hoa có được hay không?"

"Dọn nhà sao?"

Uyển Uyển nghe vậy thì giật mình trợn mắt lên.

"Đừng lo lắng, không phải là hiện tại, chờ ông chủ con kết hôn, hắn cũng sẽ chuyển tới đó."

"Kết hôn?"

Uyển Uyển cảm thấy sao mình lại có nhiều thứ không biết như vậy.

"Đúng vậy, kết hôn cùng dì Lưu, chính là vào tháng sau, đến lúc đó bọn họ phỏng chừng sẽ chuyển tới sơn trang Bích Hồ, chúng ta cũng chuyển tới." Chu Ngọc Quyên cười nói.

"Vậy Đào Tử thì sao?"

"Đương nhiên cũng sẽ chuyển tới rồi."

"Vậy Huyên Huyên thì sao?"

"Mẹ đoán phỏng chừng cũng sẽ chuyển tới."

"Hia hia..."

Ông chủ, Đào Tử cà Huyên Huyên đều chuyển tới, vậy là không sao rồi.

"Được rồi, chúng ta không nói những thứ này nữa, vẫn nói về bức tranh của con đi."

"Được ạ."

"Có thể nói với mẹ, đây là cây gì không?"

"Cây táo."

"Cây táo, vậy phía trên này là quả táo sao?"

"Đúng rồi, mẹ không nhớ sao."

Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhớ tới chuyện liên quan tới cây táo, quả táo, rất nhanh nàng đã nhớ đến lần gặp mặt với Uyển Uyển cách đây không lâu.

Lúc đó còn ở Hồng Kông, hai người bọn họ cùng ăn táo, ăn xong hạt táo Uyển Uyển muốn cất lại để trồng, thế là hai người bọn họ chuẩn bị trồng ở trong sân.

Không nghĩ tới Lâm Trạch Vũ về nhà, Uyển Uyển nhạy cảm trực tiếp chạy đi, khiến cho việc trồng táo không thành công, không nghĩ tới nhóc con còn nhớ việc này.

"Chờ chúng ta dọn nhà, chúng ta sẽ cùng trồng một cây táo, kết rất nhiều rất nhiều quả táo có được hay không?"

"Được, có phải là rất ngọt hay không?"

"Đương nhiên là sẽ rất ngọt rồi."

"Vậy con muốn ăn táo thì có thể tự hái, thật giỏi nha." Uyển Uyển vỗ tay hưng phấn nói rằng.

Lúc này Lâm Kiến Xuân tan tầm trở về, thấy thế thì tò mò hỏi: "Bảo bối, chuyện gì mà vui như thế?"

"Hia hia…Táo ăn ngon." Uyển Uyển cao hứng nói.

Lâm Kiến Xuân hoàn toàn không biết nàng đang nói cái gì. Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh giải thích cho hắn một lần, hắn mới có chút bừng tỉnh.

Sau đó hắn cầm bức tranh của Uyển Uyển, quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó bắt đầu khen ngợi ở trong ánh mắt tràn đầy chờ mong của Uyển Uyển: "Vẽ thật tốt, ngày mai ba mua cái khung tranh, rồi đặt nó ở trong khung ảnh, treo ở nhà làm đồ trang trí."

Rất hiển nhiên Lâm Kiến Xuân không phải là người thứ nhất có suy nghĩ như vậy.

Ví dụ như Hà Tứ Hải, liền quyết định tìm cái khung tranh, bỏ bức tranh của Đào Tử vào rồi treo lên.

Hơn nữa còn không phải treo ở đây, treo ở trong biệt thự sơn trang Bích Hồ, dùng làm trang trí.

Mà lúc này trong nhà Huyên Huyên, Huyên Huyên cũng đang khoe khoang với Lưu Vãn Chiếu về bức tranh của nàng.

Mà Lưu Trung Mưu thì ở bên cạnh than thở, Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh dở khóc dở cười.

"Anh có cần thiết hay không?"

"Làm sao không đến nỗi, uổng công anh đau lòng nàng như vậy, nhưng người nàng yêu nhất dĩ nhiên là Vãn Chiếu. Vãn Chiếu không phải thường xuyên đánh mông nàng sao, đánh nàng đến gọi oa oa. Anh ngay cả đầu ngón tay đều không nỡ chạm vào nàng đây."

"Được rồi, nhìn xem anh ghen kìa."

"Ghen? Ai ghen rồi? Em không nên nói lung tung."

"Anh đây không gọi là ghen thì gọi là gì?"

"Anh đây là… Đây là cảm thấy anh tâm hướng trăng sáng, trăng sáng lại chiếu mương máng." Lưu Trung Mưu cảm thán.

Tôn Nhạc Dao bắt đầu cười ha hả.

"Ba, anh nghe thấy rồi đó, con cũng không phải là mương máng, Huyên Huyên yêu thích con là được rồi, bởi vì con là chị gái tốt nhất của nàng nha.”

Lưu Vãn Chiếu nói xong liền ôm chầm nhóc con đang đắc ý ở bên cạnh, hôn một cái ở trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Chị, thật nhiều nước bọt a, thật là bẩn." Nhóc con giãy dụa, một mặt ghét bỏ.

Tâm trạng của Lưu Vãn Chiếu đang tốt, không để ý một chút nào.

"Vẽ rất tốt, chị mua đồ ăn ngon cho em, em nói đi, em muốn ăn cái gì?"

"Thịt bò khô nhà Đào Tử, chị nghĩ biện pháp lấy về giúp em đi." Huyên Huyên nghe vậy lập tức nói.

Lưu Vãn Chiếu: ...

Nhóc con này, sẽ không phải là luôn chờ nàng nói câu này đó chứ?

Lưu Vãn Chiếu nhìn bức tranh trên tay một chút, lại nhìn nhóc con đang nắm chặt quả đấm nhỏ ở bên cạnh, bộ dạng không lấy lại đây thề không bỏ qua.

Nghĩ thầm hẳn là không, nàng không thông minh như vậy.

"Chị tìm ông chủ của em lấy một chút về thì còn có thể, thế nhưng lấy tất cả sợ là sẽ không được, Đào Tử cũng phải ăn mà, sao có thể cho em hết được."

"Một ít cũng được, một ít cũng được." Huyên Huyên vội vàng nói.

"Thực ra Ninh Đào Hoa gửi cho ông chủ của em không ít bò bít tết, nhưng mà vẫn đặt ở trong tủ lạnh chưa có làm."

"Bò bít tết?"

"Làm sao, em chưa từng ăn à?"

"Đương nhiên là ăn rồi." Huyên Huyên lập tức nói, con mắt trợn lên tròn xoe.

"Khối thịt thật lớn, đặt ở trên tấm sắt, xì xì bốc khói, tưới nước tương lên ăn ngon, oa…" Huyên Huyên chống cằm, suy nghĩ bắt đầu bay về phương xa.

Mấy người Lưu Vãn Chiếu bị nàng chọc cho cười vui vẻ.

"Có đến mức khoa trương như vậy không? Nếu như con thực sự muốn ăn, ngày mai mẹ đi mua một ít bò bít tết trở về, rán cho con ăn." Tôn Nhạc Dao cười nói.

"Hay lắm, hay lắm." Huyên Huyên nghe vậy liền vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Không cần mua, bên phía Tứ Hải có rất nhiều, để con lấy một ít về, hơn nữa còn là bò vàng lỗ tây, chắc chắn là tốt hơn mấy loại mà mẹ mua ở bên ngoài kia."

"Như này không hay lắm đâu."

"Không cái gì mà không hay cả, lại không phải người ngoài, con nói với Tứ Hải một tiếng, hắn bảo đảm sẽ không phản đối."

"Chị nói đúng." Huyên Huyên lập tức tán thành Lưu Vãn Chiếu.

"Chị lấy nhiều một chút."

Nói xong liền đưa tay kéo Lưu Vãn Chiếu.

"Chị bây giờ sẽ đi sang đó."

"Nhớ đó, còn có thịt bò khô nữa."

"Ai, em đi cùng chị không."

Huyên Huyên lắc đầu, bày ra bộ dạng rất bất đắc dĩ, rất không yên lòng, liền kéo Lưu Vãn Chiếu hướng về phía cửa.

"Hóa ra là bởi vì ăn, mới yêu Vãn Chiếu nhất." Lúc này Lưu Trung Mưu bỗng nhiên cảm khái.

Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh mỉm cười không nói lời nào.

Anh nói đúng thì là đúng đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment