Bà lão thực ra là một người rất tốt, người rất có ý tứ, ngoại trừ miệng nói nhiều một chút.
Nàng thấy Hà Tứ Hải mua xong đồ vật liền rời đi, cũng chưa nói với Hà Tứ Hải tâm nguyện của nàng là cái gì.
Hà Tứ Hải cũng không có hỏi, nếu nàng cần giúp đỡ thì nhất định sẽ lại đến tìm hắn.
Về đến nhà, hắn lấy bò bít tết ra rã đông.
Lại cắt một miếng bơ, xoa xoa chảo.
Cái này gọi là đun sôi, cụ thể có tác dụng gì thì Hà Tứ Hải cũng không rõ lắm.
Đây là Lưu Tiểu Quyên dạy hắn, nhà bọn họ trước đây cũng thường làm như vậy...
Chờ sau khi làm xong các quy trình chuẩn bị, mắt thấy sắp đến giờ đón Đào Tử tan học, nhưng mà mưa bên ngoài dường như không có dáng vẻ là sẽ ngừng lại.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Tứ Hải, cháu có ở nhà không?"
"Có." Hà Tứ Hải đi tới mở cửa, chỉ thấy Tôn Nhạc Dao cầm dù và áo mưa đứng ở ngoài cửa.
"Dì đến nói cho cháu một tiếng, dì đi đón bọn nhỏ tan học, cháu không cần đi đâu."
"Để cháu đi cho, bên ngoài dưới mưa lớn như thế, dì không cần chạy."
"Không có chuyện gì, dì còn chưa già đến mức không thể động, cháu ở nhà nấu cơm đi."
"Buổi tối cháu rán bò bít tết cho các nàng ăn, cực kỳ đơn giản, không có gì để làm cả, cho nên vẫn nên để cháu đi cho."
Tôn Nhạc Dao thấy Hà Tứ Hải kiên trì, thế là đưa dù của mình cho hắn.
"Dì cầm hai cái áo mưa, chiều cao của Đào Tử cũng gần như là Huyên Huyên, hẳn là có thể ăn mặc vừa."
"Được, cháu biết rồi."
"Vậy cháu đi sớm một chút đi, bây giờ trời mưa, trường học sẽ để cho phụ huynh vào trong trường đón bọn nhỏ."
Quả nhiên Tôn Nhạc Dao nói đúng, đi tới cửa nhà trẻ, các phụ huynh đều đi thẳng vào.
Hà Tứ Hải che dù đi vào, xa xa đã thấy hai cái đầu nhỏ ở trên bệ cửa sổ, đang vừa suy nghĩ vừa nhìn xung quanh ra phía ngoài.
"Ba ba." Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Đào Tử cao hứng vung vẩy tay nhỏ.
Sau đó bên cạnh nàng lại có một cái đầu nhỏ nhô ra, là bạn của nàng Thẩm Di Nhiên.
Cô bé cũng cười tủm tỉm vẫy tay với Hà Tứ Hải.
“Ba ba của Đào Tử?" Cô Từ đứng ở cửa, thấy hắn lại đây liền lập tức bắt chuyện.
"Đúng, là tôi."
"Vậy anh vào đi, để dù ở bên ngoài là được, Đào Tử vẫn luôn chờ anh đó." Cô Từ cười nói.
"Cảm ơn cô Từ." Hà Tứ Hải đặt cây dù ở trong góc, phát hiện đã có phụ huynh lại đây, đang mặc áo mưa cho đứa nhỏ.
Đào Tử đã chạy từ cửa sổ đến trước cửa, tha thiết chờ mong mà nhìn.
Thấy hắn đi vào, lập tức nhào tới.
Hà Tứ Hải lập tức ôm lấy nàng.
"Ai, thực sự là trẻ nhỏ, nhìn thấy ba ba liền kích động như thế." Huyên Huyên ở phía sau bày ra bộ dạng xem thường.
"Sao em nói nhiều thế, hai người các em nhanh mặc áo mưa vào đi."
Hà Tứ Hải lấy áo mưa ra, cho các nàng một người một cái.
"Ba của Đào Tử," Lúc này Thẩm Di Nhiên đi tới chào hỏi.
"Người nhà của cháu còn chưa tới à?"
Thẩm Di Nhiên gật gật đầu.
"Vậy có muốn chú gọi điện thoại cho bọn họ hay không?"
Thẩm Di Nhiên lắc đầu nói: "Không cần, lát nữa bọn họ sẽ đến đón cháu thôi, bọn họ không nỡ ném cháu lại đâu."
Nói xong nàng xoay người chạy trở lại bên bệ cửa sổ, nằm nhoài ở chỗ này nhìn xung quanh ra phía ngoài.
Hà Tứ Hải cũng không quản nàng nữa, mà chỉnh lại áo mưa cho Đào Tử và Huyên Huyên một phen, đặc biệt là mũ của các nàng, nhất định phải cố định tốt, nếu không thì khi đi ra ngoài thì sẽ có mưa lọt vào.
Sau đó lại cuộn ống quần lên cho các nàng, về phần giày, hai đứa nhóc đi giày xăng-̣đan, bị ướt cũng không sao cả, chỉ cởi tất ra là được.
"Ai, thật là phiền phức, tại sao Uyển Uyển lại không tới đón chúng ta vậy?"
"Lúc cần nàng thì không thấy, lúc không cần lại xuất hiện." Huyên Huyên hầm hừ nói.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Hà Tứ Hải cách áo mưa nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của nàng, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài phòng học, hai đứa nhóc vội vàng đuổi theo.
"Nói chào tạm biệt cô Từ đi." Hà Tứ Hải cầm lại cây dù của hắn.
"Chào tạm biệt cô Từ." Hai đứa nhóc vẫy vẫy tay nhỏ.
Đúng lúc này, Đào Tử bỗng nhiên hô: "Cô Từ."
"Làm sao thế?" Cô Từ hơi nghi hoặc một chút mà hỏi.
"Ba em và bạn trai cô ai đẹp trai hơn?"
Cô Từ bị nói cho đỏ mặt, hơi ngượng ngùng mà liếc nhìn Hà Tứ Hải.
"Đều đẹp, đều đẹp trai.”
"Ba em chắc chắn là đẹp trai nhất." Đào Tử kiên định nói.
Sau đó không chờ cô Từ trả lời, nàng đã xoay người lại lôi kéo Hà Tứ Hải chuẩn bị rời đi.
Cô Từ còn có thể nói thế nào, cũng không thể tranh luận vấn đề này cùng với bạn nhỏ được.
"Thật sự xin lỗi, cô Từ, chúng tôi đi đi." Hà Tứ Hải cũng có chút lúng túng mà chào tạm biệt cô Từ.
Cô Từ cũng không có chú ý, trái lại còn cười nói: "Ba của Đào Tử, anh đúng là rất tuấn tú."
Đương nhiên là đẹp trai rồi, nàng làm giáo viên thời gian dài như vậy, gặp qua không ít phụ huynh, nhưng nàng chưa từng thấy người ba nào trẻ tuổi đẹp trai, vóc người lại tốt như thế.
Dù sao phần lớn phụ huynh có con đều là người đã trung niên, thân thể phát tướng, không đầu trọc, không bụng bự, đã xem như là không tệ rồi.
Ra khỏi trường, hai đứa nhóc vui vẻ hệt như là chó con.
Tuy rằng mưa to, thế nhưng cũng có thú vui riêng của nó.
Đặc biệt là hố nước đọng ven đường là thứ gì đó rất thu hút các nàng, các nàng chuyên tìm vũng nước để giẫm vào.
"Các em không đi giày cao su, vũng nước lại bẩn như vậy, cẩn thận sau này bị bệnh phù chân, nát chân." Hà Tứ Hải hù dọa các nàng.
Đương nhiên lời của hắn cũng là lời nói thật, rất nhiều người cũng là bởi vì không chú ý vệ sinh khi còn bé mà bị bệnh phù chân.
"Bệnh phù chân?" Huyên Huyên hơi nghi hoặc một chút.
"Chính là biến thành chân thối lớn."
"Mới sẽ không, chân em vô cùng thơm."
"Em bây giờ thấy thế, nhưng không đại biểu sau này sẽ không."
"Vậy con sẽ đi rửa một chút." Đào Tử ở bên cạnh nói.
"Chân thối không thể rửa sạch được."
"Vì sao lại không rửa sạch được?"
"Đó là bởi vì vi khuẩn trên chân của con."
"Vi khuẩn?"
"Đúng, chính là rất nhiều sinh vật không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chúng nó sẽ ở sinh sôi nảy nở ở trên chân của các em."
Hai đứa nhóc cúi đầu nhìn xuống bàn chân trắng trẻo non nớt của mình.
Chân nhỏ còn linh hoạt vểnh vểnh lên trên.
Các nàng có chút sợ sệt rồi, thế là cũng không đạp vũng nước nữa.
Nhưng mà các nàng rất nhanh lại phát hiện không đạp vũng nước thì vẫn là đi ở trong nước, trên chân đều ướt đẫm rồi, nếu đã như vậy ha ha...
"Trước cứ vui sướng đã rồi lại nói." Huyên Huyên nói như thế.
Thực ra không chỉ có hai người, dọc theo đường đi cũng không có ít bạn nhỏ khác đang đạp vũng nước.
Đương nhiên phần lớn đều bị phụ huynh vội vàng giục đi về nhà.
Thấy các nàng không ngừng chơi đùa, Hà Tứ Hải cũng không quản các nàng nữa, cầm cây dù lắc lư theo sau lưng các nàng.
Mỗi lần Đào Tử đạp vào vũng nước, đều sẽ quay đầu liếc hắn một cái.
Liên tiếp nhiều lần đều là như vậy, bản thân nàng cuối cùng không nhịn được nữa.
Nàng chạy về hướng Hà Tứ Hải hỏi: "Ba ba, tại sao ba lại không nói con?"
"Vì sao lại phải nói con."
"Ba không nói con, đạp vũng nước không còn thú vị một chút nào cả." Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải: …
Được rồi, cảm thấy không bị phụ huynh dạy dỗ thì cảm giác đạp vũng nước sẽ không còn hoàn chỉnh đúng không.
"Ai, hai đồ vật nhỏ này, đừng nghịch nữa, mưa lớn như vậy, nhanh về nhà một chút nha." Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ.
"Được nha."
Đào Tử đáp một tiếng rất dứt khoát, sau đó lập tức đạp mấy cái vũng nước.
Huyên Huyên thì càng không cần phải nói rồi, nhảy nhót ở bên trong vũng nước khiến cho bọt nước bắn tứ tán.
"Nhanh trở về thôi, trở về ba còn phải rán bò bít tết, tối nay chúng ta sẽ ăn bò bít tết."
"Bò bít tết?"
Huyên Huyên lập tức không nhảy nữa, nước mưa chảy xuống theo khóe miệng.
------
Dịch: MBMH Translate