"Phải lớn một chút."
"Biết rồi."
“Phải xì xì bốc khói."
"Được."
"Phải…"
"Phải cái gì mà phải, nếu còn nhiều yêu cầu như vậy, em liền đi về nhà cho chị." Lưu Vãn Chiếu xoa eo trừng Huyên Huyên.
"Tại sao chị lại không trở về nhà..."
Huyên Huyên cũng học nàng xoa eo, đồng thời còn giậm chân, tăng mạnh khí thế.
"Nơi này... Nơi này là nhà của chị." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Mới không phải, nơi này là nhà của Đào Tử."
"Cũng là nhà của chị." Lưu Vãn Chiếu không quá kiên cường lắm.
"Hừ, đây là nhà của ông chủ, em cho chị biết nha, ông chủ rất tốt, mới sẽ không để cho em về nhà, sao chị lại có thể xấu như thế đây? Chị là tên xấu xa sao?"
"Chị thấy em mới là tên xấu xa, yêu cầu nhiều như vậy?"
"Yêu cầu nhiều, nói rõ em không phải là một đứa nhỏ tùy tiện. Chị không có một chút yêu cầu nào, chị là người tùy tiện sao?" Huyên Huyên hỏi ngược lại.
"(⊙o⊙)..."
Lưu Vãn Chiếu nhất thời không có gì để nói, không biết làm sao để trả lời.
Huyên Huyên giống như là một con gà trống lớn thắng lợi, ngước cổ, xoay hai vòng ở trước mặt nàng, lúc này mới vênh vang đắc ý đi về phía Đào Tử.
"Đào Tử, em không muốn gì sao?" Nàng lại hỏi Đào Tử.
"Không có."
"Vậy em là một đứa nhỏ tùy tiện." Huyên Huyên đắc ý nói.
"Hì hì, chỉ cần là đồ ba nấu thì em đều thích ăn nha, em yêu ba ba." Đào Tử nói.
Huyên Huyên nghe vậy thì gãi đầu một cái, đây rốt cuộc là một đứa nhỏ tùy tiện hay không phải là một đứa nhỏ tùy tiện đây?
"Chị tới chơi xe lửa nhỏ cùng với em đi."
"Được."
Huyên Huyên nghe vậy liền quăng vấn đề này ở sau gáy, nằm trên mặt đất, trợ giúp Đào Tử nối cái đường ray lại với nhau.
Ngay vào lúc này, trước cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Là Uyển Uyển đến rồi."
Huyên Huyên biến thân thể giống như một con cá, đầu đuôi nhếch lên, nhìn về phía cửa, nhưng lại không có chút ý tứ đứng dậy đi mở cửa nào.
"Đồ lười này." Lưu Vãn Chiếu chỉ có thể đứng dậy đi mở cửa.
Quả nhiên là Uyển Uyển đang đứng ở cửa.
"Hi hi… Chào dì Lưu."
"Chào cháu nha, tới thì tới, sao còn mang theo đồ làm gì."
"Mang đồ?" Huyên Huyên vốn đã nằm xuống lại lập tức nhếch đầu lên.
"Mẹ nói ông chủ mời cháu ăn bò bít tết, cháu không thể đến tay không, cho nên cháu mang theo đồ ăn ngon nha, hia hia..."
"Đồ ăn ngon?"
Huyên Huyên lập tức lăn một vòng tại chỗ, cấp tốc bò lên.
"Cho em nhìn một chút, là món gì ngon?"
"Không phải là cho em ăn, là cho ông chủ." Uyển Uyển đưa tay đẩy cái đầu nhỏ đang xông tới ra.
"Đều như nhau cả, đều như nhau cả." Huyên Huyên kiên trì nói.
"Đào Tử, cho em." Uyển Uyển không phản ứng nàng, chạy vào, đưa cái túi trên tay cho Đào Tử.
"Vì sao lại cho Đào Tử?" Huyên Huyên trợn mắt lên bất mãn nói.
“Bởi vì Đào Tử là con của ông chủ nha."
"Là cái gì thế?" Đào Tử cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy.
Mở túi ra, phát hiện bên trong tất cả đều là sô cô la được đóng gói khác nhau.
"Là mợ gửi cho chị nha, ăn thật ngon, thật ngọt thật ngọt, hia hia..."
"Em cũng muốn ăn." Huyên Huyên nhỏ giọng nói.
Đào Tử cũng không keo kiệt, đưa tay lấy một viên từ trong túi rồi đưa cho Huyên Huyên.
Huyên Huyên lập tức đưa tay nhận lấy, nhưng vẫn không ngừng nhìn bên trong túi, hận không thể nhét cả cái đầu vào.
Ở trong ánh mắt đầy chờ mong của nàng, Đào Tử lại cầm một viên lên.
Sau đó —— đưa cho Uyển Uyển.
"Ai ——" Huyên Huyên thở dài thật sâu, vẻ mặt mất mát.
"Còn nhỏ tuổi, than cái gì mà than? Có cần thiết hay không?" Lưu Vãn Chiếu gõ gõ đầu nhỏ của nàng, rất là bất đắc dĩ.
"Chị, chị không hiểu."
Huyên Huyên bày ra dáng vẻ bản thân đã khám phá hồng trần, hiểu rõ sự ảo huyền của cuộc đời.
"Ăn nhiều đồ ngọt, lát nữa sẽ ăn không vô bò bít tết đâu." Lưu Vãn Chiếu từ tốn nói.
Huyên Huyên lại vào hồng trần chỉ trong một giây, vẻ mặt đầy chờ mong.
"Cũng không biết ông chủ đã làm xong chưa?"
Nàng ngửi một cái, đã ngửi được hương vị, thế là chạy vào phòng bếp, lay cửa nhìn vào bên trong.
"Ông chủ..."
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải quay đầu lại nghi hoặc hỏi.
"Hì hì, không sao cả, anh vất vả rồi."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Vẫn còn được, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
"Ông chủ thật là thông minh, em muốn hỏi một chút là nấu xong chưa nha, bụng em đói đến xẹp rồi."
"Sắp xong rồi, chờ hai phút."
"Được nha." Nhóc con nghe vậy, lập tức rụt đầu nhỏ trở lại.
Sau đó nàng nhanh chóng chạy đến trước mặt Lưu Vãn Chiếu, hỏi: "Chị, hai phút là bao lâu."
Lưu Vãn Chiếu chỉ vào đồng hồ trên tường rồi nói với nàng: "Cái kim dài nhất kia chuyển động hai vòng, chính là hai phút."
Nhóc con nghe vậy, lập tức bưng cái ghế nhỏ ngồi ở đối diện cái đồng hồ, ngước cổ lên nhìn.
Lưu Vãn Chiếu cũng không quản nàng, mà lúc này Đào Tử dưới sự giúp đỡ của Uyển Uyển, đã hoàn thành xong đường ray xe lửa rồi.
Huyên Huyên ngước cổ nhìn một hồi, rất nhanh lại cúi đầu, nháy mắt, bất mãn mà thầm nói: "Hai phút làm sao lại dài như vậy? Chị có phải là lừa người hay không?"
Sau đó nàng nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu với vẻ mặt nghi ngờ, khiến cho nàng có chút không hiểu ra sao.
"Vãn Chiếu, lại đây bưng mâm ra giúp anh với." Lúc này Hà Tứ Hải gọi vọng ra từ trong phòng.
"Em đến, em đến giúp đỡ." Huyên Huyên lập tức đứng lên, vô cùng tích cực.
Nhóc con vô cùng nhiệt tình, nói thế nào cũng không được, nhưng mà không thể để cho nàng bưng mâm được, không phải là sợ nàng quăng ngã, mà là sợ nàng ăn vụng giữa đường, cuối cùng đành để nàng cầm dao nĩa.
Chờ nàng đi ra ngoài, lại phát hiện Đào Tử và Huyên Huyên đã rửa sạch tay, ngồi ở trước bàn chờ đợi, trong giây lát này, nàng cảm thấy mình chịu thiệt rồi.
Thế là nàng vội vội vàng vàng để dĩa lên bàn, rồi vội vội vàng vàng xông vào phòng rửa mặt.
Nhưng mà lúc nàng vội vội vàng vàng đi ra, phát hiện Đào Tử và Huyên Huyên đã bắt đầu ăn rồi.
"Ai —— "
Nhóc con đã phải thở dài sâu sắc lần thứ hai trong ngày.
Đời người đều tràn ngập bất đắc dĩ, người không chờ mong dễ dàng có được, người chờ mong lại không dễ dàng chiếm được.
Nhưng mà bò bít tết đúng là ngon thật.
Ninh Đào Hoa gửi đến không ít, Hà Tứ Hải cũng biết ba nhóc con thích ăn thịt, cho nên đã rán cho mỗi người một tảng lớn.
Nhóc nào cũng ăn đến no căng bụng, nằm ở trên ghế sô pha vuốt bụng nhỏ rầm rì.
"Anh rán cũng quá lớn rồi." Lưu Vãn Chiếu vừa giúp đỡ dọn dẹp vừa nói.
"Các nàng không phải đều ăn hết rồi sao?"
"Đều ăn hết rồi, nhưng có thể ăn no đến hỏng luôn bụng."
"Yên tâm đi, sẽ không sao, nhưng mà đừng để cho các nàng nằm, đứng lên hoạt động một chút đi." Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó quay đầu hô: "Huyên Huyên, đừng nằm ở nơi đó nữa, đứng lên giúp anh làm chút việc."
"Nhưng mà em bây giờ chỉ muốn nằm, không muốn làm, anh bảo chị gái làm việc giúp anh đi."
"Vậy cũng không được, việc này chỉ em mới có thể làm được."
Thì ra Hà Tứ Hải bảo nàng tìm Hạ Xảo Vân đến.
Nàng còn có thể như thế nào, lao động trẻ em không nhân quyền, chỉ có thể lấy đèn lồng nhỏ ra, biến mất ở trước mặt của mọi người.
Thấy Huyên Huyên rời đi, Hà Tứ Hải lại nói với Uyển Uyển và Đào Tử: "Hai người các em cũng không nên nằm ở nơi đó."
"Được." Hai đứa nhóc đáp một tiếng.
Uyển Uyển nghe lời trượt xuống sô pha, chuẩn bị tiếp tục chơi xe lửa nhỏ.
Nhưng mà Đào Tử lại lật người, liền không động đậy gì nữa.
"Ba đã nói là không nên nằm mà." Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ nói.
"Con không nằm mà, con nằm úp sấp." Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải: ...
"Nằm úp sấp cũng không được, nhanh đứng lên một chút."
"Người lớn thật là phiền phức, cái này cũng không được, cái kia cũng không được." Đào Tử bất đắc dĩ đứng dậy.
Hà Tứ Hải: ...
Nhóc con này bây giờ đã học được cách phản bác rồi sao.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy không được, trái lại còn rất vui vẻ.
Điều này nói rõ Đào Tử đã trở nên càng thêm sáng sủa.
------
Dịch: MBMH Translate