Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1318 - Chương 1318: Hạnh Phúc Đơn Giản.

Chương 1318: Hạnh Phúc Đơn Giản. Chương 1318: Hạnh Phúc Đơn Giản.

Ngay vào lúc Uyển Uyển và Đào Tử đang chơi xe lửa nhỏ, Huyên Huyên liền kéo Hạ Xảo Vân xuất hiện ở trong phòng khách.

Huyên Huyên đầu tiên là hiện ra rồi đắc ý nói với Hà Tứ Hải: "Ông chủ, em trở về rồi."

"Em đi như này cũng quá nhanh rồi?"

"Đó là đương nhiên, em rất là lợi hại."

"Biết rồi, đi chơi cùng Đào Tử đi."

"Vâng."

Huyên Huyên đáp một tiếng, sau đó chạy tới, nằm trên ghế sô pha nhìn Đào Tử và Uyển Uyển chơi.

"Là bảo em đi chơi đùa cùng với các nàng, không phải bảo em nhìn các nàng chơi.,." Lưu Vãn Chiếu có chút bất đắc dĩ nói.

"Ánh mắt của em đang chơi đùa cùng với các nàng, chị nhìn này."

Nàng chỉ vào con mắt của mình, vội vã chuyển động.

"Vậy lần sau lúc ăn đồ ăn, em cũng đừng dùng miệng ăn, trực tiếp dùng mắt nhìn là được." Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

"Chị, con mắt nếm không ra mùi vị."

Huyên Huyên còn không nghe ra Lưu Vãn Chiếu đang nói mát, còn tỏ ra vẻ là chị không hiểu, Lưu Vãn Chiếu vừa bực mình vừa buồn cười.

“Chị đương nhiên biết, cho nên em dùng con mắt nhìn các nàng chơi cùng với việc em dùng con mắt nhìn đồ ăn lại có cái gì không giống đây?"

"Ha ha, chị, thì ra chị là có ý này nha. Em là trẻ nhỏ, nghe không hiểu, lần sau nên nói cho rõ ràng, có biết không?"

"Vậy còn là lỗi của chị sao?"

"Không sao, em không trách chị."

"Ai… Vậy em nói với chị, em hiện tại phải làm như thế nào?" Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ nói.

"Được rồi, được rồi, em đi chơi là được rồi, nào có ai cứ nhất định phải để trẻ nhỏ chơi chứ, thực sự là kỳ quái." Huyên Huyên vừa trượt xuống từ trên ghế sô pha vừa rì rà rì rầm.

"Chị là muốn em nhúc nhích, sợ em mập thành lợn nhỏ." Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

"Nhúc nhích?"

Huyên Huyên mới vừa đứng thẳng người, lập tức uốn éo cái mông nhỏ, sau đó hỏi: "Như vậy có được không? Hơn nữa miệng em cũng đang động nha, quang quác quang quác..."

"Không được." Lưu Vãn Chiếu cảm giác huyết áp tăng vọt.

"Đừng lớn tiếng như vậy, sẽ làm em bé trong bụng sợ đó. Nàng đang ngủ say, bỗng nhiên lại bị chị lớn tiếng đánh thức, nàng sẽ cảm thấy thật kỳ quái, cảm thấy mẹ của mình thật hung dữ, sau đó liền không muốn đi ra từ trong bụng của chị nữa, không làm em bé của chị nữa…"

Miệng nhỏ của Huyên Huyên nói bla bla không ngừng, Lưu Vãn Chiếu tức đến mức đưa tay muốn gõ đầu nàng. Nàng xoay người liền chạy, trốn đến phía sau Đào Tử và Huyên Huyên.

Lưu Vãn Chiếu cũng không đuổi nàng nữa, mà là chậm rì rì chuyển động ở trong nhà, sau khi ăn xong nàng cũng phải đi lại.

"Cô ngồi trước một hồi, lát nữa tôi có việc muốn nói cùng cô." Hà Tứ Hải nói với Hạ Xảo Vân đang còn sững sờ ở bên cạnh.

"Được…. Được." Hạ Xảo Vân vội vàng đáp một tiếng.

Sau đó nàng quay đầu tiếp tục nhìn về phía mấy người trong phòng.

Huyên Huyên trốn đến phía sau Đào Tử và Huyên Huyên liền bị Đào Tử lôi ra, muốn nàng đứng ở giữa xe lửa làm người chỉ huy phương hướng của xe lửa.

Nhưng mà Huyên Huyên lại không muốn, nàng muốn lái xe lửa nhỏ.

"Nhưng mà chị quá lớn rồi, sẽ ngồi hỏng xe lửa mất."

"Không sao, chị giống như vậy."

Huyên Huyên ngồi ở trên xe lửa, xoa đùi, giống như một con cua nhỏ, chạy theo xe lửa, rất buồn cười, khiến cho người ta nhìn vào đều không nhịn được mà bật cười.

Huyên Huyên và Đào Tử thấy chơi vui, cũng học theo dáng vẻ của nàng, đi theo phía sau nàng, ba đứa nhóc xếp thành một hàng, dùng "Chân" lái xe lửa.

Động tác máy móc kia khiến cho Lưu Vãn Chiếu nhớ tới nhóm nhạc World Order của Nhật Bản. Nàng vội vàng ngồi xuống, lo lắng mình lát nữa sẽ cười đến ngã chổng vó.

"Đang nhìn cái gì thế?" Giọng nói của Hà Tứ Hải lại vang lên ở bên người Hạ Xảo Vân một lần nữa.

"Các nàng vẫn luôn vui vẻ như thế sao?"

"Trẻ nhỏ mà, không có buồn phiền gì, đương nhiên là vui vẻ rồi." Hà Tứ Hải cười nói.

"Thì ra người nhà của tiếp dẫn đại nhân cũng giống như là người bình thường?" Hạ Xảo Vân nói.

"Các nàng chính là người bình thường."

"Nhưng mà các nàng đều thật là hạnh phúc." Hạ Xảo Vân nói với vẻ mặt hâm mộ.

Hà Tứ Hải cũng không biết an ủi nàng thế nào, thế là đổi đề tài: "Tôi tìm được cha mẹ cô rồi, ngày mai tôi sẽ mang cô đi gặp bọn họ."

"Thật sao?" Hạ Xảo Vân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Đương nhiên là thật rồi, tôi còn có thể gạt cô sao."

"Xin lỗi." Hạ Xảo Vân vội vàng nói xin lỗi, Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái, biểu thị chính mình không thèm để ý.

Nhưng mà vẻ mặt của Hạ Xảo Vân lại trở nên âm u.

"Tôi quả nhiên không phải là con ruột." Nàng lẩm bẩm.

Hà Tứ Hải cũng không trả lời vấn đề này, mà là hỏi ngược lại: "Cô sau khi chết vẫn chưa từng trở về sao?"

"Có cái gì tốt mà về?" Hạ Xảo Vân hỏi ngược lại.

"Xem ra cô rất căm hận bọn hắn?" Hà Tứ Hải cảm khái.

Hạ Xảo Vân im lặng không có lên tiếng.

"Vậy cô gần đây đã đi những đâu?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

"Đi đến rất nhiều nơi, đều là những nơi mà trước đây tôi muốn đi lại không đi được, sân chơi, vườn thú, KFC, còn có quán net…" Hạ Xảo Vân hưng phấn nói.

"Ai..." Nhưng mà nói xong lời cuối cùng, nàng lại thở dài thật sâu, đi xem thì thế nào, tất cả cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

"Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn ngài."

Nàng đứng dậy, cúi người với Hà Tứ Hải.

"Tôi không quấy rầy nữa." Nàng nói.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, nàng xoay người đi ra ngoài.

Thấy Hà Tứ Hải nhìn về phía cửa, Lưu Vãn Chiếu đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Kết thúc rồi à?"

"Hừm, đã rời đi rồi." Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Lưu Vãn Chiếu thở phào nhẹ nhõm.

"Em sợ sao? Là anh cân nhắc không chu đáo rồi." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu lắc đầu nói: "Không phải, thực ra không có gì đáng sợ, có lẽ trước khi biết anh thì em còn sẽ sợ. Nhưng mà sau khi quen anh em mới biết, mỗi một con quỷ mà em sợ đều là người mà người khác sáng nhớ chiều mong."

"Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."

"Em chỉ là cảm thấy có chút không dễ chịu bởi vì trong nhà đột nhiên có một người xa lạ tới mà thôi."

"Được, vậy lần sau, anh sẽ cố gắng không đưa bọn họ về trong nhà."

"Không có chuyện gì, đây dù sao cũng là công việc của anh, anh không cần bận tâm đến em." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Vậy cũng không được."

Hà Tứ Hải kéo hai tay của nàng, Lưu Vãn Chiếu thuận thế ngồi ở trên đùi của hắn.

"Lần sau đến Vấn Tâm Quán đi." Hà Tứ Hải nói.

"Vấn Tâm Quán? Là chỗ nào? Làm gì?" Lưu Vãn Chiếu hỏi với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Hà Tứ Hải đương nhiên biết nàng đang cố ý nói như vậy, cười nhạo hắn đã lâu rồi không đến Vấn Tâm Quán, thế là đưa tay bấm mặt của nàng.

Lưu Vãn Chiếu cuối cùng không nhịn được mà nở nụ cười, lắc đầu tránh né.

Nhưng mà nàng vừa quay đầu liền thấy ba đứa nhỏ đang ngồi thành hàng ở chỗ đó, ăn sô cô la mà Uyển Uyển mang tới, nhìn bọn họ với vẻ mặt tò mò, Lưu Vãn Chiếu lập tức đỏ mặt.

Hiện tại ba đứa nhóc đều học tinh rồi, thấy nàng nhìn qua thì lập tức dời mắt đi.

"Ăn ngon thật."

"Thật ngon."

"Hi hi…"

Khá lắm, đổi đề tài đúng là đủ gượng ép.

Nhưng lại rất hữu dụng, Lưu Vãn Chiếu cũng không thể chủ động tìm các nàng gây phiền phức được.

Nàng hơi ngượng ngùng mà đúng lên từ trên đùi Hà Tứ Hải.

Ba đứa nhóc lấy làm kinh hãi, bò lên chạy đi.

Hành động này không khỏi khiến cho Lưu Vãn Chiếu cảm thấy sửng sốt.

Nàng dở khóc dở cười mà hỏi Hà Tứ Hải: "Em có đáng sợ như vậy sao?"

Hà Tứ Hải nghiêm túc gật gật đầu, đáp: "Có."

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì nhướng mày, đưa tay nắm lấy mặt Hà Tứ Hải.

Thế nhưng nàng lập tức cảm thấy không đúng chỗ nào đó, vừa quay đầu, quả nhiên liền thấy ba đứa nhóc đang vây quanh một vòng, học theo dáng vẻ của nàng, chị nắm em, em nắm chị.

Lưu Vãn Chiếu: ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment