"Sớm vậy." Sáng sớm Hà Tứ Hải vừa mới xuống lầu, đã thấy Hạ Xảo Vân chờ hắn ở trong tiểu khu rồi.
Về phần Đào Tử và Huyên Huyên, ngày hôm nay do Tôn Nhạc Dao đưa các nàng đi nhà trẻ.
"Chào buổi sớm, tiếp dẫn đại nhân." Hạ Xảo Vân vội vàng đứng dậy.
Một đứa nhỏ rất có lễ phép lại lựa chọn tự sát, thực sự là quá đáng tiếc.
"Đi thôi..." Hà Tứ Hải đi về phía trước.
Hạ Xảo Vân vội vàng đuổi theo.
Trên đường đi, vẻ mặt của Hạ Xảo Vân dần dần bắt đầu trở nên quái dị.
"Có vấn đề gì thì cứ nói thẳng." Hà Tứ Hải đang lái xe quay sang nhìn nàng một cái rồi nói.
"Chúng ta đây là đang đi đến nhà tôi sao? Ý của tôi đó là, nhà trước đây của tôi." Hạ Xảo Vân có chút thấp thỏm hỏi.
Hà Tứ Hải dừng xe ở ven đường, sau đó lấy một tệp văn kiện từ trên ghế sau rồi đưa cho nàng.
"Đều ở chỗ này, tự cô xem đi."
"Há, được." Hạ Xảo Vân vội vàng nhận lấy.
Sau khi nàng xem văn kiện trong hồ sơ xong, cả người đều có một loại cảm giác mơ hồ, ngơ ngác ngẩn người tại chỗ.
Bởi vì ghi chép trong hồ sơ ghi, người ba ngày thường đối với nàng coi như không tệ kia không phải là cha ruột của nàng, mà người mẹ đối với nàng cực kỳ hà khắc kia lại đúng là mẹ ruột của nàng.
Trước khi mẹ nàng kết hôn với cha nuôi, từng đi qua một đoạn hôn nhân.
Về phần cha ruột của nàng thì đã qua đời từ lâu.
"Cho nên cô bây giờ còn muốn đi gặp nàng nữa hay không? Nếu như không muốn, chúng ta hiện tại lại trở về." Hà Tứ Hải hỏi.
Hạ Xảo Vân không trả lời ngay, mà đang còn sững sờ.
Qua một hồi lâu, nàng mới nói bằng một giọng khô khốc: "Đi gặp một chút đi, tôi… tôi có chuyện muốn hỏi nàng."
Hà Tứ Hải gật gật đầu, khởi động xe một lần nữa.
Dọc theo đường đi, Hạ Xảo Vân không nói gì nữa, chỉ là xem đi xem lại tờ giấy mỏng manh kia.
Mắt thấy sắp đến chỗ cần đến, nàng mới nhỏ giọng nói: "Ba tôi chết như thế nào vậy?"
"Chờ sau khi cô nhìn thấy mẹ cô, cô có thể trực tiếp hỏi nàng." Hà Tứ Hải nói.
Hạ Xảo Vân khẽ gật đầu một cái, sau đó cất văn kiện lại một cách cẩn thận, vừa ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ liền sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: "Chờ một chút."
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
"Mẹ… mẹ tôi, nàng đang ở nơi đó." Hạ Xảo Vân chỉ về phía ven đường.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn, thấy một người phụ nữ trung niên mang theo cái túi tiện lợi, đang đi ở ven đường, hẳn là mới vừa mua thức ăn trở về.
"Đây là đường về nhà cô đúng không, chúng ta trực tiếp đến nhà cô rồi chờ nàng." Hà Tứ Hải nói.
Hạ Xảo Vân gật gật đầu, nhưng vào lúc này, mẹ của Hạ Xảo Vân bỗng nhiên rẽ ngang.
"Nàng muốn đi đâu thế?" Hạ Xảo Vân hơi nghi hoặc một chút.
"Cô đi theo sau trước, tôi đi đỗ xe đã." Hà Tứ Hải nói xong liền tắt đèn Dẫn Hồn.
Hạ Xảo Vân lập tức biến thành trạng thái quỷ, vội vã đi theo.
Hà Tứ Hải tìm một vị trí rồi dừng xe lại ở ven đường, lúc này mới đi qua.
Sau đó liền gặp mẹ của Hạ Xảo Vân đang ngồi ở sân tennis, mới sáng sớm, sân tennis trống rỗng, không có một người.
Hạ Xảo Vân ngơ ngác mà đứng ở bên cạnh, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Hà Tứ Hải đi thẳng vào.
Mẹ của Hạ Xảo Vân liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải một cái, vội vàng nhấc túi lên rồi nói: "Tôi lập tức đi ngay."
"Không cần, tôi không phải đến đánh cầu lông." Hà Tứ Hải nói.
Mẹ của Hạ Xảo Vân gật gật đầu, nhưng vẫn mang theo túi chuẩn bị rời đi.
"Bà là mẹ của Hạ Xảo Vân sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Mẹ của Hạ Xảo Vân nghe vậy thì sửng sốt, xoay người nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó hỏi: "Cậu biết Xảo Vân nhà chúng tôi?"
Hà Tứ Hải gật gật đầu, cũng nhân cơ hội đánh giá đối phương.
Dáng người của mẹ Hạ Xảo Vân nhìn rất đơn bạc, mặc một bộ váy dài liền thân màu xám, lộ ra cánh tay gầy, dường như một cơn gió cũng có thể thổi ngã nàng.
Khí sắc trên mặt thì càng không cần phải nói nữa rồi, rất tiều tụy, vành mắt thâm đen, cho thấy nàng đã không ngủ ngon trong một khoảng thời gian rất dài, tóc khô xơ có chút rối tung, được buộc tùy ý ở sau đầu.
"Nàng... Nàng trước đây không phải như vậy, rất thích trang điểm…" Hạ Xảo Vân ở bên cạnh nói.
"Cậu là bạn học của Xảo Vân?" Mẹ của Hạ Xảo Vân có chút ngờ vực hỏi.
Bởi vì hiện tại chính là thời gian lên lớp, nếu như là bạn học, vì sao hắn lại ở đây.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu.
Lần này mẹ của Hạ Xảo Vân lại càng thêm tò mò hơn rồi.
Bởi vì không có chuyện gì của Hạ Xảo Vân mà nàng không biết, ở trong ấn tượng của nàng, con gái hẳn là không có người bạn nam nào như vậy.
"Có thể ngồi xuống nói chuyện không?" Hà Tứ Hải chỉ về phía chiếc ghế tựa bên cạnh.
Mẹ của Hạ Xảo Vân sửng sốt một chút, sau đó nhìn bên ngoài sân tennis một chút, cũng có không ít người già đang rèn luyện thân thể, thế là gật gật đầu rồi lại ngồi xuống.
Hà Tứ Hải ngồi xuống ở bên người nàng, cũng không vội vã đốt đèn Dẫn Hồn.
Hạ Xảo Vân cũng biết ý của hắn, thế là ngồi xuống ở bên một cạnh khác.
"Có thể nói cho tôi một chút, các người biết nhau như thế nào không?" Mẹ của Hạ Xảo Vân có chút không thể chờ đợi được nữa mà hỏi.
"Chuyện này có quan trọng không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Đúng đấy, người đều không còn, còn hỏi những thứ này thì có ích lợi gì đây?" Nàng nhìn sân tennis trống rỗng, nhẹ giọng nói.
"Hạ Xảo Vân đã nói với tôi rất nhiều chuyện của nàng." Hà Tứ Hải lại nói.
Mẹ của Hạ Xảo Vân nghe vậy quay đầu lại, hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Sau đó nói: "Xem ra quan hệ giữa hai người nhất định rất tốt, nàng rất tín nhiệm cậu."
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì lòng tự ái của nàng rất mạnh, sẽ không tùy tiện nói chuyện của mình cho người ngoài."
"Có đúng không? Nàng luôn cho rằng mình không phải là con ruột của bà, cảm giác cuộc sống này đã ép cho nàng không thở nổi, mà bà lại chưa từng bận tâm đến cảm nhận của nàng. Nàng rất là hâm mộ người em gái kia..."
Hà Tứ Hải nói lại tất cả những gì mà Hạ Xảo Vân nói với hắn ngày hôm đó.
Hạ Xảo Vân ở bên cạnh cảm thấy gấp gáp bất an, cũng may nàng hiện tại là quỷ, người khác cũng không nhìn thấy nàng.
Hà Tứ Hải vốn cho rằng sau khi mình nói xong những lời này, mẹ của Hạ Xảo Vân sẽ phản bác hắn, không nghĩ tới nàng lại trực tiếp ôm mặt, thống khổ nói: "Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi..."
Nàng tràn đầy hối hận, nhưng bây giờ nói cái gì cũng đều đã muộn.
"Nhưng theo tôi được biết, nàng thật sự là con gái ruột của bà, tại sao bà lại đối xử với nàng hà khắc như vậy?"
Mẹ của Hạ Xảo Vân ngẩng đầu lên, con mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào Hà Tứ Hải, kinh ngạc hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai, vì sao lại biết những chuyện này?"
"Câu hỏi vừa rồi không phải tôi hỏi bà, mà là con gái bà- Hạ Xảo Vân cũng muốn hỏi bà câu hỏi kia." Hà Tứ Hải nói.
Mẹ của Hạ Xảo Vân nhìn hắn chằm chằm, không biết hắn có ý gì.
Nhưng mà nàng lập tức nhíu mày, có chút tức giận nói: "Xảo Vân đã không còn nữa, nói những thứ này còn có tác dụng gì?"
"Có tác dụng, bởi vì nàng muốn nghe." Hà Tứ Hải chỉ về bên phải nàng.
Mẹ của Hạ Xảo Vân nghi hoặc mà quay đầu nhìn lại, trống rỗng, nào có người nào. Nhưng vào lúc này, một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mắt của nàng.
Thì ra Hà Tứ Hải đã đốt đèn Dẫn Hồn.
------
Dịch: MBMH Translate