Nhìn thấy con gái xuất hiện, mẹ của Hạ Xảo Vân giật mình, muốn ngã ngửa ra sau, cũng may có Hà Tứ Hải đỡ một cái.
"Mẹ…" Hạ Xảo Vân theo bản năng mà gọi một tiếng.
Sau đó phản ứng lại, trên mặt lại biến trở về vẻ lạnh lùng.
"Xảo Vân?" Mẹ của Hạ Xảo Vân sờ sờ trán của chính mình, nghi hoặc hỏi.
Hạ Xảo Vân khẽ gật đầu một cái.
Mẹ của Hạ Xảo Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó lại nhìn mấy người già đang rèn luyện thân thể cách đó không xa một chút.
Sau đó nàng mạnh mẽ véo chân mình một cái, đau đớn kịch liệt, làm cho nàng nhận rõ tất cả trước mắt không phải là đang nằm mơ...
"Xảo Vân." Mẹ của Hạ Xảo Vân duỗi cánh tay ra muốn ôm ấp, lại bị Hạ Xảo Vân tách ra.
Mẹ của Hạ Xảo Vân nhìn cánh tay bị đẩy ra của mình rồi sửng sốt một chút, sau đó khổ sở nói: "Mẹ biết con hận mẹ, mẹ biết con hận mẹ..."
Nàng thu cánh tay về, sờ sờ nước mắt nới khóe mắt.
"Nhưng mà…Nhưng mà mẹ cũng là vì tốt cho con."
"Con không cần mẹ vì muốn tốt cho con? Cái tốt này của mẹ khiến cho con không thở nổi, sắp nghẹt thở rồi, hiện tại thì hay rồi, hai chúng ta đều giải thoát..." Hạ Xảo Vân lạnh nhạt nói.
"Không, không, Xảo Vân, con về nhà cùng mẹ, con về nhà cùng mẹ, mẹ làm cho đồ ăn ngon cho con."
"Đồ ăn ngon? Mấy món cánh khiến cho người ta chán ghét kia hay là mấy món ăn vô vị nhạt nhẽo kia?"
"Mẹ làm như này không phải là vì muốn tốt cho con hay sao? Người đọc sách dùng não nhiều, mẹ làm đồ bồi bổ não cho con, những món ăn thanh đạm một chút thì mới khỏe mạnh." Mẹ của Hạ Xảo Vân nói xong cũng cảm thấy rất oan ức.
"Lại là câu nói này, vì muốn tốt cho con." Hạ Xảo Vân thở dài thật sâu.
"Con vô cùng hy vọng là mẹ không cần muốn tốt cho con, chỉ cần đối với con như Xảo Hà là được."
"Con là con gái của mẹ, mẹ không tốt với con thì ai tốt với con, sao mẹ có thể đối tốt với người ngoài được?"
"Xảo Hà không phải con gái của mẹ sao?" Hạ Xảo Vân phản bác.
Mẹ của Hạ Xảo Vân trở nên trầm mặc.
Hạ Xảo Vân cũng không xoắn xuýt ở trên vấn đề này nữa, bởi vì nàng cũng biết là hỏi không ra kết quả gì, nói đi nói lại thì cũng chính là câu nói đó.
"Con chỉ muốn hỏi mẹ một chút, cha của con là ai? Hắn chết như thế nào?"
Hạ Xảo Vân đã hoàn toàn thất vọng đối với mẹ mình, đã không muốn tiếp tục nghe nàng giải thích nữa, chỉ là muốn biết mình rốt cuộc là con gái của ai, cha mình chết như thế nào.
"Xảo Vân, chúng ta không nói những thứ này nữa, chúng ta về nhà có được hay không. Con cảm thấy chỗ nào mẹ làm không tốt, sau này mẹ nhất định sẽ đổi."
Mẹ của Hạ Xảo Vân đưa tay muốn kéo Hạ Xảo Vân, lại bị nàng đẩy ra.
"Trở về? Về đâu đây? Con đã chết rồi, con bây giờ đã là quỷ, nếu không phải là gặp được tiếp dẫn đại nhân thì mẹ đã không thể nhìn thấy con rồi. Con đã chết rồi, mẹ cũng không thể nghiêm túc trả lời vấn đề của con được hay sao?" Hạ Xảo Vân gào lên với mẹ mình.
Dường như muốn phát tiết tất cả oan ức và kiềm chế trong những năm này đi ra.
"Không, sẽ không, con không chết, con nhìn, tay con ấm như vậy, làm sao lại chết được cơ chứ?"
Mẹ của Hạ Xảo Vân bắt được tay của nàng, lần này Hạ Xảo Vân không né kịp, bị tóm gọn.
Hạ Xảo Vân muốn tránh thoát, nhưng mà mẹ lại cầm vô cùng chặt.
"Con về nhà cùng mẹ, về nhà cùng mẹ, về nhà cùng mẹ có được hay không, nha đầu chết tiệt kia, theo mẹ về nhà…"
Mẹ của Hạ Xảo Vân điên cuồng nói.
Hà Tứ Hải vẫn luôn không nói chuyện ở bên cạnh thở dài một tiếng, lập tức tắt đèn Dẫn Hồn.
Mà cảm giác nắm chặt tay con gái của mẹ Hạ Xảo Vân cũng biến mất, con gái biến mất không còn tăm hơi ở ngay trước mặt nàng.
"Xảo Vân, Xảo Vân, con ở đâu..."
"Con mau ra đây, xin lỗi, mẹ có lỗi với con, con nhanh đi lên một chút..."
Nàng nghẹn ngào, người đều có chút điên cuồng.
Khi thấy Hà Tứ Hải đứng ở bên cạnh, nàng đưa tay muốn kéo hắn, nhưng mà lại bị Hà Tứ Hải tránh thoát.
"Cậu nhìn thấy rồi, cậu vừa nãy nhìn thấy rồi đúng không, Xảo Vân vừa nãy đã nói chuyện với tôi ở ngay đây, không phải là tôi hoa mắt có đúng không?"
"Xảo Vân vừa nãy đã nói rồi, người quỷ khác đường, có gì thì cứ nói. Nàng đã chết rồi, bà không thể cho nàng lên đường một cách thanh thản ổn định được hay sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải người thân của người chết như này.
"Chết rồi? Mới không có, Xảo Vân nhà tôi còn sống, vừa nãy nàng còn nói chuyện với tôi. Cậu nói lung tung, cậu nói lung tung…"
Nhìn người phụ nữ trước mắt đã hoàn toàn đánh mất lý trí, Hà Tứ Hải vung tay lên, đối phương trực tiếp ngồi xuống trên ghế, không thể động đậy.
"Tỉnh táo lại một chút, nghĩ kỹ lại rồi hãy nói chuyện với tôi." Hà Tứ Hải nói.
Mẹ của Hạ Xảo Vân còn muốn đứng lên, lại phát hiện làm sao cũng không đứng lên nổi.
Mà lúc này Hà Tứ Hải thắp sáng đèn Dẫn Hồn ở ngay trước mặt nàng, sau đó con gái lại xuất hiện ở trước mắt nàng, nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.
"Xảo Vân." Nàng lại muốn đứng lên đến, nhưng mà vẫn không đứng lên nổi.
"Cứ ngồi như vậy mà nói chuyện đi." Hạ Xảo Vân đi tới, ngồi xuống ở bên người nàng.
------
Dịch: MBMH Translate