Những chuyện khác thường trước mắt này cuối cùng cũng khiến cho mẹ của Hạ Xảo Vân hơi bình tĩnh lại một chút.
"Mẹ vẫn chưa trả lời vấn đề vừa nãy của con." Hạ Xảo Vân nói.
"Ai… Con thật sự muốn biết?"
"Con cũng không muốn làm một quỷ hồ đồ." Hạ Xảo Vân nói.
"Lúc mẹ còn trẻ, là bạn học của cha ruột và cha nuôi của con, đều đi ra từ cùng một trường."
"Điều kiện gia đình của cha nuôi con tốt hơn, hắn học tập cũng rất khắc khổ. Mẹ và cha con thì lại không giống, có thể có phần cơm ăn đã không dễ dàng rồi, căn bản không ai quản ba mẹ, cho nên còn nhỏ tuổi đã lăn lộn ở trong xã hội, chứ đừng nói đến là đọc sách..."
"Mẹ từng nói với con, lúc còn trẻ mẹ rất đẹp, có rất nhiều người thích, cha con, cha nuôi của con đều yêu thích mẹ..."
Gương mặt vốn đầy tiều tụy của mẹ Hạ Xảo Vân cuối cùng cũng có một tia thần thái.
"Khi đó mẹ tuổi trẻ không hiểu chuyện, cảm thấy cha con vừa đẹp trai vừa ngầu, như này mới xem như là đàn ông, mà cha nuôi của con chỉ là một con mọt sách ngây ngốc, đàn ông như vậy làm sao có thể bảo vệ được mẹ..."
"Cho nên mẹ lựa chọn ở cùng với cha con, sau khi có con mẹ mới rõ ràng, đàn ông không phải nhìn có đẹp trai hay không, mà phải xem có thể hay không, không có năng lực còn tự đại, mới là chuyện đáng buồn nhất. Cha của con chính là người như vậy..."
"Cả ngày lẫn lộn ở bên ngoài, không phải uống rượu cùng người ta thì chính là đánh nhau với người ta, đừng nói là kiếm tiền nuôi gia đình, không đưa tay tìm mẹ đòi tiền đã coi như hắn còn có chút lương tâm..."
"Vào mùa đông một năm, con lên cơn sốt, trời lại rơi tuyết lớn, nhưng không thấy bóng dáng của cha con đâu. Một mình mẹ mang con đi bệnh viện, thiếu chút chết ở trên đường, qua lần kia mẹ đã hoàn toàn hiểu ra, cha con căn bản không phải là một người đáng tin, mẹ muốn ly hôn với hắn..."
"Sau đó cha con khổ sở cầu xin, luôn bảo đảm sau này sẽ không lẫn lộn ở bên ngoài nữa, sẽ tìm một công việc đàng hoàng, sinh sống thật tốt. Mẹ nhẹ dạ liền tha thứ cho hắn, nhưng mà hắn một không văn hóa, hai không kỹ thuật, chỉ có thể làm một ít việc chân tay, căn bản là không kiếm được tiền gì..."
"Qua thời gian không bao lâu, cha con liền không chịu được nữa, bệnh cũ tái phát, lại lẫn lộn ở trong xã hội..."
"Mãi đến tận một ngày, cảnh sát thông báo mẹ đi nhận thi thể của hắn. Hắn uống nhiều rượu rồi gây chuyện với người ta, bị người ta đánh cho một gậy vào đầu, liền không còn nữa..."
Giọng điệu của mẹ của Hạ Xảo Vân rất bình thản, không có một tia bi thương. Bởi vì nàng đã không còn một tia tình cảm nào đối với chồng trước, không hận hắn đã xem như là xứng đáng với lương tâm.
"Khi còn bé mẹ không có ai quản, không cố gắng học tập, chỉ biết lẫn lộn lung tung. Nếu như sau này không gặp được cha nuôi con, mẹ hiện tại cũng không biết là đang mang theo con sống ở nơi xó xỉnh tối tăm nào nữa..."
"Cha của con cũng như thế, cho nên mẹ không muốn con lại đi trên con đường cũ của ba mẹ, làm người không thể không có văn hóa. Mẹ muốn con đọc sách cẩn thận, sau này có con đường đi tốt hơn, có một tương lai càng tốt hơn. Mẹ cũng là vì tốt cho con, muốn tốt cho con, nhưng mà tại sao con lại không hiểu chứ?"
Hà Tứ Hải ở bên cạnh nghe xong, cũng không khỏi cảm khái vạn ngàn.
Có người vì muốn tốt cho ngươi là thật sự vì muốn tốt cho ngươi, có người vì muốn tốt cho ngươi nhưng lại là một cây đao.
Hạ Xảo Vân nghe mẹ nói xong, cũng cuối cùng đã rõ ràng tại sao mẹ lại đối xử với nàng hà khắc như vậy, trong lòng đúng là ngũ vị tạp trần, chính nàng cũng không biết là nên cảm kích hay là hận mẹ nữa.
Nàng cảm thấy càng thêm mơ màng, đến nửa ngày mới lẩm bẩm: "Vậy tại sao mẹ lại đối xử khác với em gái?"
"Em gái của con, còn có… Nàng… Nàng còn có cha nàng, con rốt cuộc..."
Mẹ của Hạ Xảo Vân chưa nói xong, thế nhưng Hạ Xảo Vân đã rõ ràng ý của nàng.
Chuyện trước đây nghĩ không ra lại lập tức rõ ràng trong nháy mắt này.
Cha nuôi mặc dù đối với nàng không tệ, nhưng dù sao cũng không phải con ruột, mẹ của Hạ Xảo Vân đã dự định trước cho nàng.
Muốn cho nàng trở nên càng mạnh hơn, càng ưu tú hơn.
Nghĩ như này không sai, nhưng mà nàng đã dùng sai phương pháp.
Giống như chính nàng nói, nàng khi còn bé không ai quản, căn bản không ai dạy nàng nên làm thế nào, tất cả đều được giáo dục theo sự phán đoán của bản thân nàng, căn bản không hiểu được phương pháp...
Phương thức đơn giản thô bạo này cuối cùng lại gây nên bi kịch.
Nhưng mà cho dù Hạ Xảo Vân tự sát, mẹ của Hạ Xảo Vân vẫn không hiểu vì sao nàng lại tự sát.
Nàng cung cấp cho nàng ăn, cho nàng mặc, cho nàng tất cả những gì tốt nhất, nàng còn có cái gì nghĩ không thông?
Lúc nàng còn nhỏ, căn bản không ai quản nàng, thậm chí còn thường xuyên bị đánh bị quở trách, nàng lớn lên như thế cũng không có suy nghĩ đi chết.
Cho nên nàng nghĩ không ra.
Hà Tứ Hải ở một bên cũng rất là cảm khái, nàng có một câu nói nói rất đúng, làm người không thể không có văn hóa.
"Tiếp dẫn đại nhân." Lúc này Hạ Xảo Vân đột nhiên gọi hắn.
"Làm sao thế?"
"Cảm ơn." Hạ Xảo Vân nói.
Một cô gái rất có lễ phép, mới mười sáu tuổi, đúng là quá đáng tiếc.
"Không cần khách sáo."
"Đây là thù lao cho ngài." Hạ Xảo Vân móc dây chuyền ra rồi đưa cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy.
Mẹ của Hạ Xảo Vân há miệng, cuối cùng lại không nói gì.
Đúng lúc này, Hạ Xảo Vân lại móc ra một xấp tiền.
Có lẻ có chắn, được sắp xếp rất chỉnh tề, nàng cũng đưa chúng nó cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút, bên trong thù lao không bao gồm những thứ này.
"Tôi bây giờ cũng không dùng được số tiền này nữa rồi, cũng đưa cho ngài vậy, nếu như ngài không cần thì quyên góp giúp tôi vậy." Hạ Xảo Vân nói.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, đưa tay tiếp nhận.
------
Dịch: MBMH Translate