Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1322 - Chương 1322: Đủ Mùi Vị Lẫn Lộn.

Chương 1322: Đủ Mùi Vị Lẫn Lộn. Chương 1322: Đủ Mùi Vị Lẫn Lộn.

Số tiền này là một ít tiền mà nàng tiết kiệm được, không phải là rất nhiều. Nàng tích góp là dùng muốn làm lộ phí lúc rời khỏi cái nhà này, nhưng mà tích góp rất lâu, nàng cũng không tích góp được bao nhiêu.

Sau khi bàn giao xong tất cả, Hạ Xảo Vân xoay người lại nói với mẹ: "Mẹ, con phải đi rồi."

"Đi, con muốn đi đâu?" Nàng kích động đứng lên, lúc này mới phát hiện đã có thể nhúc nhích rồi.

Nàng vội vàng tiến lên, muốn kéo Hạ Xảo Vân lại.

Hạ Xảo Vân lắc mình tránh đi.

"Con đừng như vậy."

Lúc này bên cạnh xuất hiện một chùm sáng.

"Con theo mẹ về nhà không được sao?" Mẹ của Hạ Xảo Vân gần như là cầu xin.

Hạ Xảo Vân lắc lắc đầu.

"Con đã nói với mẹ rồi, con chết rồi, con hiện tại là quỷ, người quỷ khác đường, con phải đi đến chỗ mà con nên đi rồi."

"Mẹ… Mẹ, tạm biệt..."

Hạ Xảo Vân vẫy vẫy tay với nàng, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Không phải là bởi vì không nỡ lòng bỏ nàng, cũng không phải là bởi vì hận nàng.

Nàng chỉ là đơn thuần muốn khóc một hồi, chỉ vì chính mình.

Nước mắt làm mờ kính mắt của nàng, nàng cũng không lau, cũng không có tháo kính mắt xuống, cứ mông lung như vậy mà đi vào trong tia sáng, biến mất không còn bóng dáng.

"Xảo Vân..." Mẹ của Hạ Xảo Vân đuổi theo, nhưng lại vồ hụt.

Nàng quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải, trực tiếp quỳ ở trước mặt của hắn, cầu khẩn nói: "Xảo Vân đi đâu rồi? Con gái của tôi đi đâu rồi?"

"Nàng không phải đã nói rồi sao? Đi chỗ nàng nên đi, trở về Minh Thổ." Hà Tứ Hải vừa cất đèn Dẫn Hồn vừa nói.

"Nhưng mà... Nhưng mà..."

"Không nhưng mà cái gì cả, nàng đã chết rồi, đây là sự thật không thể chối cãi. Trong lòng bà thực ra cũng rõ ràng mà, chỉ là nhìn thấy nàng, lại ôm ấp tâm lý may mắn, không muốn thừa nhận mà thôi."

Mẹ của Hạ Xảo Vân lập tức sửng, ngồi co quắp ở dưới đất.

Hà Tứ Hải xoay người chuẩn bị rời đi.

Lúc này bỗng nghe nàng hô: "Cậu là ai?"

Hà Tứ Hải nghe vậy thì xoay đầu lại nói: "Vừa nãy con gái của bà không phải đã nói rồi sao? Tôi là người tiếp dẫn, chuyên dẫn độ người chết có tâm nguyện chưa xong."

Nói xong, hắn không muốn nhiều lời nữa, xoay người trực tiếp rời đi.

Mẹ của Hạ Xảo Vân muốn gọi hắn, nhưng mà lại phát hiện, trong nháy mắt đối phương đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, cảm giác tất cả giống như là nằm mơ vậy. Nhưng mà lúc ánh mắt nàng nhìn về phía sợi dây chuyền trên ghế kia, nàng mới biết, thì ra tất cả đều là thật.

Người tiếp dẫn kia cũng không có lấy dây chuyền đi, mà là để lại cho nàng.

Nàng cẩn thận từng li từng tí một mà cầm dây chuyền lên, mở mặt dây chuyền phía trên ra, bên trong có bức ảnh của một đứa bé bụ bẫm, chính là Hạ Xảo Vân lúc nhỏ.

Nhìn đứa bé bụ bẫm trước mắt.

Nàng thở dài một tiếng, sau đó ôm đầu khóc rống.

...

Hà Tứ Hải trở lại trên xe, không có lập tức rời đi.

Tình yêu của mẹ của Hạ Xảo Vân đối với Hạ Xảo Vân tuyệt đối không ít hơn những người mẹ khác.

Nhưng mà tình yêu của nàng quá nặng nề rồi, Hạ Xảo Vân còn nhỏ tuổi căn bản không chịu đựng được.

Chỉ có thể lựa chọn tự sát ở bên trong tình yêu kiềm chế mà lại nặng nề kia.

"Ai..."

Cuối cùng Hà Tứ Hải cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó khởi động xe trực tiếp rời đi.

Chờ trở lại Ngự Thủy Loan, đã là buổi trưa.

Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu đều không ở nhà, nhưng Uyển Uyển còn ở trong nhà, nhận ra được Hà Tứ Hải trở về, nàng lập tức chạy tới.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Anh ăn cơm chưa?" Nhóc con hỏi.

“Vẫn còn chưa, em muốn ăn cùng với anh sao? Anh sẽ đi làm ngay." Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển nghe vậy liền quay đầu chạy về dưới lầu.

Ngay vào lúc Hà Tứ Hải còn đang bận bịu, nàng lại chạy trở về.

"Hi hi... Ông chủ, em đã nói với mẹ rồi, buổi trưa anh ăn cơm cùng chúng em đi."

" y... Anh cũng không hỏi anh một chút mà đã đưa ra quyết định thay anh rồi?"

"Hia hia… Cơm nhà em rất là ngon, buổi trưa hôm nay có cá thật lớn ..."

Nhóc con vừa nói vừa giang hai cánh tay ra hiệu, nào có khoa trương tư thế, con cá quả thực còn lớn hơn cả nàng.

"Tứ Hải, dì nghe Uyển Uyển nói cháu còn không ăn cơm, nếu không thì lên ăn cùng luôn đi."

Lúc này Chu Ngọc Quyên cũng đi tới mời.

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không khách sáo, thế là cười nói: "Vậy buổi trưa liền làm phiền rồi."

"Không có gì phiền cả, chỉ là thêm một bộ bát đũa mà thôi." Chu Ngọc Quyên cười nói.

Hà Tứ Hải đi xuống lầu cùng với các nàng, dì Chương đang bưng món ăn lên.

"Dì Chương, lấy thêm một bộ bát đũa, ngày hôm nay Tứ Hải sẽ ăn ở nhà chúng ta."

"Được." Dì Chương vội vàng đáp một tiếng rồi trở lại nhà bếp.

Nàng có biết Hà Tứ Hải, tuy rằng không nói gì, nhưng mà nàng cũng biết hai vợ chồng Lâm gia rất coi trọng người trẻ tuổi trước mắt.

Uyển Uyển đã bò lên trên chỗ ngồi của mình, đang nhìn xung quanh ở trên bàn, quả nhiên ngày hôm nay có rất nhiều cá.

Có cá xào cải chua, có cá kho đinh, còn có cá phi lê….

"Đây là một ít cá biển được gửi đến từ quên nhà của dì Chương, để lâu thì sợ hỏng mất cho nên dì Chương đã làm hết, buổi trưa mọi người ăn nhiều một chút."

"Được, hia hia ..."

Uyển Uyển vui vẻ đáp một tiếng, sau đó không thể chờ đợi được nữa mà bắt đầu động đũa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment