Hà Tứ Hải ăn trưa ở nhà Uyển Uyển sau đó lên lầu, không nghĩ tới nhóc con cũng đi theo phía sau hắn.
"Em đi theo anh làm gì? Ngày hôm nay không có chuyện gì, em về nhà với mẹ đi." Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn về phía nhóc con rồi nói.
"Hia hia… Em bồi ông chủ."
"Nhưng mà anh buổi chiều phải đi trấn Hồ Kim Hoa, em muốn đi cùng với anh sao?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.
"Được nha." Nhóc con đáp ứng một tiếng.
Thế là hai người đi xuống lầu, chuẩn bị hướng đến trấn hồ Kim Hoa.
Xe điện lần trước đã đưa cho Lý Đại Lộ, thực sự là không cần lái xe để đi chút khoảng cách như thế, cho nên hắn lựa chọn đi bộ, vừa vặn có thể đi dạo tiêu cơm.
Nhóc con chạy nhảy ở phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu lại, thấy Hà Tứ Hải đi theo phía sau thì liền cảm thấy rất vui vẻ.
Hoa dại ven đường, cỏ nhỏ bên trong khe gạch, chim nhỏ nghỉ chân trên đường… đều làm cho nàng cảm thấy tò mò, tất cả đều làm cho nàng cảm thấy cao hứng.
"Hia hia ..."
Nhóc con ngửi ngửi hoa dại, sờ sờ cỏ nhỏ, đuổi theo chim nhỏ...
Từ lời nói của mẹ lần trước, nàng liền không tùy tiện hái hoa dại ven đường nữa.
Hoa dại rất đẹp, phải cho càng nhiều người nhìn thấy ...
Mặc dù đã sắp vào tháng năm, thế nhưng ánh mặt trời buổi chiều cũng không quá gắt, chiếu ở trên người rất ấm áp, cái bóng được kéo ra thật dài.
Nhóc con vốn đang vui vẻ nhảy nhót, rất nhanh bị cái bóng của mình thu hút.
Nàng chạy cái bóng chạy, nàng ngừng cái bóng ngừng, nàng giẫm giẫm chân nhỏ, lắc lắc mông, cái bóng cũng dậm chân một cái, lắc mông.
"Hia hia … Có hai em nha." Nhóc con nói với Hà Tứ Hải.
"Có đúng không, nhìn anh đạp em một cước." Hà Tứ Hải bỗng nhiên đưa chân đạp ở trên cái bóng của nàng một cái.
Uyển Uyển sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười hia hia.
"Em cũng phải đạp anh." Nàng nói.
Hà Tứ Hải bước lớn đi về phía trước, bước chân ngắn nhỏ của nhóc con đuổi theo ở phía sau, thề muốn đạp lên một cước, dọc theo đường đi còn không ngừng mà cười hia hia, quên mất việc sử dụng năng lực của nàng.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía bên cạnh bờ hồ Kim Hoa.
Uyển Uyển nhân cơ hội đuổi tới, đạp cái bóng của hắn rồi nhảy nhót một trận, hia hia...
"Chúng ta đến đó ngồi một hồi đi." Hà Tứ Hải chỉ vào ghế tựa ở bên bờ hồ.
Uyển Uyển nhìn lại theo tay hắn, hóa ra là có một bà lão ở nơi đó, thế là gật gật đầu.
Lúc này đã gần một giờ chiều, bên bờ không có một bóng người, chỉ có bà lão một thân một mình ngồi ở bên bờ, nhìn hồ Kim Hoa.
"Là tiếp dẫn đại nhân sao." Bà lão nhìn thấy Hà Tứ Hải, lập tức cười ha hả bắt chuyện.
Hóa ra là bà lão gặp phải ở siêu thị ngày hôm đó.
"Làm sao lại ngồi một mình ở đây thế?" Hà Tứ Hải ngồi xuống ở bên người nàng rồi hỏi.
"Ông nó buổi trưa có thói quen ngủ trưa, tôi không quấy rầy hắn nữa, bản thân mình đi ra ngoài một chút." Bà lão cười ha hả.
Nếu như là người không biết nghe xong lời này của nàng thì còn tưởng rằng nàng còn sống.
Trên thực tế cũng là như thế, tuy rằng bà lão chết rồi, nhưng nàng cũng không cho rằng là không tốt, trái lại còn tự tại hơn cả lúc còn sống.
Nàng giống như là khi còn sống, mỗi ngày đều ở bên người bạn già.
Tuy rằng khi thì lo lắng, khi thì nôn nóng bất lực, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy như vậy rất tốt, nàng đã rất thấy đủ, cho dù đã chết rồi.
Khi thấy Uyển Uyển, nào cười khen một câu: "Cô bé thật là đáng yêu."
"Hia hia... Cảm ơn bà lão." Uyển Uyển vui vẻ nói.
Bà lão sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Hóa ra là tiểu thần tiên sao."
"Cháu không phải là thần tiên, cháu là quỷ..." Uyển Uyển trợn mắt, le lưỡi một cái.
Bà lão nở nụ cười ha ha.
Sau đó nói: "Bà cũng vậy, cho nên bà cũng không sợ cháu nha."
Uyển Uyển nghe vậy thì nở nụ cười hia hia, bà lão này thật thú vị.
"Ai, nhìn thấy nàng, tôi lại nhớ đến mấy người cháu gái của tôi." Bã lão bỗng nhiên cảm khái một câu.
"Bọn họ đều không ở Hợp Châu sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Bà lão lắc lắc đầu.
Hà Tứ Hải không tiếp tục hỏi nữa, nhưng mà nàng lại giải thích: "Bọn họ đều rất bận bịu, đi làm này, đến trường này, đều không có thời gian trở về, nhỏ nhất đều ở nhà trẻ, căn bản không thể rời bỏ."
"Vậy sao?"
"Ai…" Bà lão sao lại không rõ ý của Hà Tứ Hải chứ, thở dài sâu sắc.
Sau đó lại nói: "Làm quỷ thật sự rất tốt, bọn họ không đến thăm tôi, tôi đi nhìn bọn họ. Nếu như không phải là không yên lòng lão già ở nhà một mình, tôi thật sự hy vọng được ở bên cạnh bọn họ nhiều một chút."
"Đây chính là tâm nguyện của bà sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Bà lão lại lắc lắc đầu.
"Tâm nguyện của tôi là người một nhà đều có thể ở cùng nhau, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau và trò chuyện." Bà lão nói.
"Chuyện này sợ là rất khó." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
Trước đó hắn đã nghe nàng nói, nàng có ba người con trai.
Ba người con trai đều đã có gia đình riêng, lại có công việc cùng sự nghiệp riêng, cho nên tụ hợp bọn họ lại sinh sống một chỗ, cho dù là hắn cũng không có biện pháp quá tốt.
"Là rất không dễ dàng, cho nên tôi mới không muốn tìm ngài giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện, chờ ngày nào đó tôi nghĩ thông suốt và thả xuống, cũng là lúc kết thúc."
"Chúng ta không nói đến chuyện bọn họ có thể trở về sống cùng nhau hay không, thế nhưng bà nên nói suy nghĩ này cho bọn họ biết, bà cảm thấy cuộc sống của ông lão quá cô độc, cho nên muốn bọn họ thường xuyên trở về thăm hắn một chút?"
Bà lão gật gật đầu, không có phủ nhận.
"Nếu trên thực tế không dễ để bọn họ cùng nhau trở về, vậy thì để mọi người tụ tập một hồi ở trong mộng thì thế nào?"
"Đúng vậy." Bã lão nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
Sau đó nàng lại thấp thỏm hỏi: "Có thể làm được sao? Thật sự xin lỗi, tôi không nên hỏi như vậy."
Hỏi xong lại nghĩ tới thân phận của Hà Tứ Hải, thế là vội vàng nói xin lỗi.
"Đương nhiên là có thể, nếu không thì tôi đã không nói như vậy rồi. Như vậy đi, tối hôm nay bà đến Ngự Thủy Loan, chính là tiểu khu phía trước, bà có biết không?"
"Biết, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Hai tay bà lão tạo thành hình chữ thập, ngỏ ý cảm ơn với Hà Tứ Hải.
"Không cần khách sáo." Hà Tứ Hải đứng dậy.
"Nhưng mà, tôi hình như cũng không món đồ gì để cảm ơn ngài cả." Bà lão bỗng nhiên nói.
Hà Tứ Hải cũng sửng sốt một chút, hắn vỗn không muốn thù lao, nghe nàng chủ động nhắc tới liền suy nghĩ một chút rồi nói: "Bà nói bã đã chăm sóc tiên sinh một đời, vậy tài nấu ăn của bà hẳn là không tệ đi, dùng tay nghề nấu ăn của bà để thanh toán thù lao đi."
"Đều là món ăn trong nhà, nào có thể được coi là tay nghề gì." Bà lão xấu hổ nói.
"Món ăn trong nhà không có gì là không được cả, món ăn gia đình mới có hương vị của nhà, rất tốt, cứ quyết định như thế đi."
Hà Tứ Hải nói xong, không chờ nàng phản bác đã xoay người đi về phía bờ cát, gọi nhóc con đang đào cát: "Uyển Uyển, chúng ta đi thôi."
"A… Nha… Chúng ta trở về sao?" Nàng lưu luyến không rời mà đứng dậy, sau đó đi tới.
"Chờ mấy người Đào Tử tan học, các em lại cùng nhau chơi đùa đi. Chúng ta lên trên trấn một chút, đã lâu rồi không đi nha."
"Được ạ." Uyển Uyển nghe vậy lại cảm thấy vui vẻ.
"Giúp anh quét dọn phòng một chút."
"Được nha." Uyển Uyển đáp rất kiên quyết.
Nhưng mà ——
Chờ vào Vấn Tâm Quán, tuy rằng nhóc con đã rất cố gắng giúp đỡ, đáng tiếc thực lực không đủ, không chỉ càng giúp càng bận bịu, mà còn biến mình thành một con chuột chũi, toàn thân đầy bụi.
Đã lâu rồi không có tới đây, cho nên bụi bẩn thực sự là quá nhiều.
------
Dịch: MBMH Translate