Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1324 - Chương 1324: Thời Gian Vui Vẻ Của Uyển Uyển.

Chương 1324: Thời Gian Vui Vẻ Của Uyển Uyển. Chương 1324: Thời Gian Vui Vẻ Của Uyển Uyển.

Hà Tứ Hải quét dọn Vấn Tâm Quán một lần, sau đó lại thu dọn cho Uyển Uyển một lần, lúc này mới mang theo nàng ra cửa.

Người trên trấn buổi chiều không nhiều, hầu như đều đóng cửa, không phải là xem ti vi ở trong nhà thì chính là tụ tập nói chuyện đánh bài.

Một ít du khách đi lại ở trên mặt đường, thỉnh thoảng đi vào quán nhỏ ven đường mua chút quà bánh.

"Hà tiên sinh..."

"Hà tiên sinh, ngài tới rồi."

"Hà tiên sinh, đây là của cửa hàng chúng tôi, ngài nếm thử."

"Hà tiên sinh, có muốn đi vào ngồi một chút hay không."

"Hà tiên sinh, đã lâu không gặp."

Dọc theo đường đi, không ngừng có người bắt chuyện với hắn, có người đưa thuốc, có người đưa quà bánh.

Trong lúc giật mình, trên con đường này đã có nhiều gương mặt quen thuộc như vậy.

Có người chính là làm ăn ở đây, có người chỉ là lẳng lặng chờ chờ đợi ở đây.

Phần lớn người bên ngoài đều đóng quân thời gian dài ở đây khiến cho người dân địa phương trên trấn đều rất tò mò, thế nhưng qua thời gian dài thì mọi thứ đều dần trở nên quen thuộc.

Mà những người đến từ bên ngoài kia cũng không biết vì nguyên nhân gì mà từ từ tụ tập lại cùng nhau.

Một đường đi tới, Uyển Uyển nhận được một đống lớn đồ ăn ngon, nàng ăn đến mặt đều là dầu ...

"Sao các người đều đến đây sớm như vậy?" Hà Tứ Hải rất là ngạc nhiên.

"Bởi vì có hi vọng, cuộc sống cũng có tinh thần hơn." Có người trả lời hắn.

"Mọi người đều có quá khứ tương tự, lần này không uổng công, quen biết được rất nhiều bạn bè." Có người nói như vậy.

"Làm ăn thì ở đâu cũng có thể làm, trấn nhỏ này cũng rất tốt, rảnh rỗi chúng tôi cũng sẽ về nhà nhìn một chút."

Hà Tứ Hải không biết mình khiến cho những người vốn đã tuyệt vọng lại ôm hy vọng lần nữa có phải là chuyện tốt hay không, nhưng khi thấy trên mặt bọn họ tràn trề nụ cười, hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Thiên hạ nào có nhiều buông xuống, tiêu tan như vậy, chỉ là không thể không thả xuống, không thể không tiêu tan mà thôi.

Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển từ đi đầu đến cuối trấn, nhóc con cũng đã có chút no căng rồi.

Bên cạnh vừa vặn có cái ghế nghỉ ngơi, thế là hắn dẫn nàng ngồi nghỉ một chút.

Nhưng mà nhóc con lại rất không yên phận, nhìn thấy đối diện có một khối đá phong cảnh rất lớn liền lập tức chạy tới, cong mông nhỏ, sử dụng sức lực bú sữa để bò lên.

Điều này khiến cho hắn nhớ tới lúc trước mang Đào Tử và Huyên Huyên đến đây, hai đứa nhóc cũng là như thế.

Mấy đứa nhóc hình như trời sinh đều thích leo trèo.

Hà Tứ Hải cũng không quản nàng, mới vừa ăn nhiều đồ như vậy, vừa vặn để cho nàng tiêu hóa một hồi.

"Ông chủ, anh đến đây chơi đùa cùng em được không?"

Thấy Hà Tứ Hải ngồi một mình ở chỗ đó, Uyển Uyển chạy tới lôi kéo tay của hắn.

"Anh mới không muốn." Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.

"Anh ngồi ở chỗ này không thấy tẻ nhạt sao?" Uyển Uyển gãi gãi đầu nhỏ, tò mò hỏi.

"Nhìn em liền không tẻ nhạt nữa rồi." Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển nghiêng đầu nhỏ, nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại vậy chứ?"

"Bởi vì là nhìn khỉ nha." Hà Tứ Hải nói đùa.

Nhóc con đần đần, còn không phản ứng lại, vẫn nghi hoặc mà nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải chỉ có thể bất đắc dĩ mà giải thích rõ ràng: "Anh nói em là khỉ con, anh đang xem khỉ."

Thế nhưng Uyển Uyển nghe vậy không nhưng không tức giận mà còn cao hứng nói: "Hia hia… Em là khỉ con."

Nói xong còn gãi gãi mặt mình, học theo dáng vẻ của khỉ.

Nhưng mà khỉ này lại không đủ gầy, trái lại còn có chút béo ị.

"Em là khỉ con, Huyên Huyên là heo nhỏ." Uyển Uyển bỗng nhiên nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nở nụ cười, sau đó đứng lên nói: "Đi thôi, khỉ con, chúng ta về nhà đón mấy con lợn nhỏ tan học nào."

"Được ạ."

Uyển Uyển vội vàng đuổi theo Hà Tứ Hải, nhét tay của mình vào trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.

Hai người tay cầm tay, đi dọc men theo đường cái bên hồ.

Lúc này chiều tà chiếu xuống "Hồ", toàn bộ mặt hồ bị nhuộm thành màu quýt, sóng nước lấp loáng rất đẹp, vài con chim bay lượn trên không trung, mấy chiếc thuyền đánh cá đang lẳng lặng bồng bềnh ở trên mặt nước.

Uyển Uyển cúi đầu nhìn cái bóng của mình một chút, nó trở nên dài hơn rồi.

Nàng lặng lẽ duỗi chân nhỏ ra, đạp lên cái bóng của Hà Tứ Hải, thế nhưng rất nhanh đã dời về phía trước, sau đó vội vàng đuổi theo.

Hia hia… Lén lút, ông chủ không có phát hiện, trong lòng nhóc con âm thầm đắc ý.

Đúng lúc này, một con bướm bay qua từ bên cạnh, lắc lư rơi xuống trên bả vai của nhóc con.

Nhóc con giống như bị điểm huyệt, nín thở, động cũng không dám động, thậm chí một chân nhỏ vừa mới giơ lên ở giữa không trung cũng không dám hạ xuống.

"Em có cần thiết phải vậy hay không?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.

Hai con mắt của Uyển Uyển vội vã chuyển động, nhưng mà vẫn không dám nhúc nhích.

Lúc này một cơn gió thổi tới, thổi bay mái tóc của nhóc con, cũng thổi qua con bướm trên vai nàng.

Con bướm giương cánh bay đi, nhóc con lúc này mới nặng nề hạ bàn chân nhỏ xuống, thở phào một hơi.

Sau đó nhìn bướm nhỏ bay lượn trên không trung, lộ ra nụ cười ngây ngô.

"Bướm nhỏ, bướm nhỏ, tạm biệt nha…" Nàng vẫy vẫy tay nhỏ, đuổi theo Hà Tứ Hải.

"Ông chủ, ông chủ, bướm nhỏ vừa nãy đậu trên vai của em đó nha."

"Biết, anh nhìn thấy rồi."

"Vậy vì sao nó lại đứng ở trên vai em thế?"

"Bởi vì —— em đẹp giống như một bông hoa, nó coi em là hoa rồi."

"Hia hia…" Nhóc con vui vẻ nở nụ cười, cười đẹp hệt như là một bông hoa.

"Bướm nhỏ có phải là trở về tìm mẹ của nó rồi hay không?"

Ngày hôm nay nhóc con nói vô cùng nhiều.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không thiếu kiên nhẫn, trả lời nàng rất nghiêm túc.

"Anh cũng không biết nữa, chuyện này thì em phải hỏi bướm nhỏ rồi." Hà Tứ Hải nói.

Thế là nhóc con lập tức để tay ở bên mép, hướng về phía phương hướng bướm nhỏ mới bay đi rồi hô: "Bước nhỏ, mày đang đi về nhà tìm mẹ sao?"

Rất hiển nhiên, bướm nhỏ không thể trả lời nàng, thế nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến niềm vui của nhóc con.

Nàng nghiêng lỗ tai, ra vẻ lắng nghe một hồi, sau đó nói với Hà Tứ Hải như là thật sự có chuyện: "Ông chủ, bướm nhỏ nói là nó đi về nhà tìm mẹ rồi."

"Vậy sao? Vì sao lại không phải là về nhà tìm ba ba?" Hà Tứ Hải hỏi.

Nhóc con nghe vậy thì chớp chớp mắt to, không biết trả lời thế nào.

Nàng gãi gãi đầu nhỏ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bởi vì ba của bướm nhỏ không xinh đẹp bằng mẹ của bướm nhỏ, bướm mẹ nhất định là bướm xinh đẹp nhất."

Hai người một đường vừa đi vừa nghỉ, cười cười nói nói, bất tri bất giác đã đi tới cửa trường học.

Nhìn nói khung cảnh đưa đón con nhỏ ồn ào, Hà Tứ Hải quay sang hỏi nhóc con ở bên cạnh: "Em đã suy nghĩ kỹ câu hỏi mà anh hỏi em lần trước hay chưa?"

Nhóc con ngước cổ, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.

"Lần trước anh đã hỏi em, chờ đến học kỳ sau, em có muốn đi nhà trẻ cùng với Đào Tử và Uyển Uyển hay không?"

Uyển Uyển nghe vậy thì nhìn nhà trẻ một chút, lại nhìn Hà Tứ Hải một chút.

Sau đó nàng duỗi tay nhỏ ra, nhét vào trong tay Hà Tứ Hải.

"Hia hia…Em muốn bồi ông chủ."

"Vậy sao? Vậy cũng được." Hà Tứ Hải cười nói.

Thế nhưng hắn lại chú ý tới ánh mắt của nhóc con đang ngơ ngác mà nhìn trong nhà trẻ.

Thì ra nàng cùng muốn đi nhà trẻ.

Nhưng mà đáy lòng vẫn còn đang sợ sệt.

Chỉ có ba mẹ và ông chủ ở trước mắt nàng, mới có thể cho nàng cảm giác an toàn.

Hà Tứ Hải đưa tay ôm lấy bả vai non nớt của nàng, để cho nàng nhích lại gần mình.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment