Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1325 - Chương 1325: Bữa Tối.

Chương 1325: Bữa Tối. Chương 1325: Bữa Tối.

Đào Tử và Huyên Huyên mới vừa ra ngoài, liếc mắt đã nhìn thấy Uyển Uyển đang ôm đùi Hà Tứ Hải.

"Uyển Uyển, chị cũng ở đây sao?" Huyên Huyên đi tới hỏi.

Vậy thì đúng là kỳ quái, trước đây nàng chưa từng không hỏi vấn đề này.

Uyển Uyển đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, liền cười nói: "Chị đến chơi đùa cùng với các em nha."

"Há, vậy trước đó, chị và ông chủ đã đi đâu vậy?"

"Trấn hồ Kim Hoa." Uyển Uyển nói thật.

"Vậy các người có ăn món ngon gì hay không?"

Huyên Huyên nói xong, trực tiếp đưa đầu nhỏ tiến đến bên miệng Uyển Uyển ngửi một hồi ...

"Quả nhiên, chị có ăn đồ ăn ngon, em ngửi được rồi." Huyên Huyên bày ra vẻ mặt như phá được án.

"Hia hia… Thật nhiều người cho ông chủ đồ ăn." Uyển Uyển nói.

Huyên Huyên nghe vậy thì dẩu miệng, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, sau đó quay đầu nói với Đào Tử: "Đào Tử, em cũng không được ăn đồ ngon nha."

Khá lắm, còn học được cách đổ thêm dầu vào lửa.

Quả nhiên, Đào Tử nghe vậy thì lập tức ngước cổ, nhìn hắn với đôi mắt to ngậm đầy oan ức.

"Chuyện này có cái gì, không phải là do con phải đi nhà trẻ sao? Đi thôi, chờ đến cửa công viên, ba lại mua đồ ăn cho con."

Hà Tứ Hải vừa dứt lời, cặp mắt đầy oan ức kia của Đào Tử lập tức cong lên, tràn đầy ý cười, giống như là mới đóng một vở kịch trở mặt vậy.

Huyên Huyên nghe có đồ ăn ngon, lập tức hoan hô một tiếng rồi chạy về phía trước.

Đào Tử và Uyển Uyển không theo nàng, mà là đi ở phía sau cùng Hà Tứ Hải.

Huyên Huyên chạy được một đoạn, cảm thấy tình huống không đúng, vừa quay đầu lại thì thấy mọi người không theo tới, thế là lại vội vàng chạy về.

"Đào Tử, em nhanh một chút nha." Huyên Huyên thúc giục.

"Nhanh như vậy thì có ích lợi gì, chị lại không có tiền." Đào Tử vẫy vẫy tay rồi nói.

Huyên Huyên: ...

Đúng nha, mình không tiền, chạy nhanh như vậy không có tác dụng gì, thế là nàng ngẩng đầu lên nhìn Hà Tứ Hải, ý tứ rất rõ ràng, muốn hắn đi nhanh một chút.

"Không cần gấp như vậy, đồ ăn cũng không chạy được."

"Em không vội, nhưng mà bụng của em lại vội nha."

Huyên Huyên vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, vẻ mặt thành thật khiến cho Hà Tứ Hải không nhịn được cười.

"Được, vậy chúng ta đi nhanh một chút."

Thực ra khoảng cách cũng không bao xa, đi vài bước liền đến rồi, nhưng mà đã có không ít phụ huynh mang theo con nhỏ vây quanh ở trước cửa công viên.

Huyên Huyên giống như là chó con, nghe hương vị mà tìm kiếm mỹ thực.

Có xiên nướng, có thịt xiên, còn có trà sữa và trái cây...

Những người này bình thường không gặp bóng dáng, một khi đến tan học lại không biết đều nhô ra từ nơi nào.

Bởi vì vào lúc tan học, con đường này không chỉ các bọn nhỏ của nhà trẻ như Đào Tử, mà còn có học tiểu học gần đây, cho nên dòng người vô cùng đông.

Hà Tứ Hải nói mua đồ ăn cho các nàng thì liền không nuốt lời, mua xiên nướng cho mấy người các nàng, một ly nước mía, còn có một chuỗi kẹo hồ lô.

Nhưng mà Uyển Uyển chỉ cần một chuỗi kẹo hồ lô, cái khác không muốn, nàng thực sự là ăn không vô rồi.

Có ăn, ba đứa nhóc cũng không vội nữa, một đường lắc lư đi đến bãi cát, các nàng chuẩn bị chơi một hồi rồi mới về nhà.

Đợi đến bên bờ cát, Huyên Huyên có suy nghĩ kỳ lạ, muốn chôn phần kẹo hồ lô còn dư lại, như vậy đến mùa xuân sang năm, nàng liền có thể thu hoạch một cây kẹo hồ lô rồi.

Suy nghĩ này rất tốt, thế nhưng lại bị Hà Tứ Hải ngăn lại, bởi vì nếu chôn cũng không thể chôn ở trong cát, quá nhiều rác, sau này còn chơi ở bãi cát thế nào nữa?

Thế là Huyên Huyên tìm người mượn cái xẻng nhỏ, chôn một viên kẹo hồ lô ở bên trong đất bùn, lòng tràn đầy chờ mong đến sang năm để thu hoạch.

Ba đứa nhóc chơi ở trên bờ cát cho đến khi lên đèn mới tập tễnh hướng về nhà.

Đèn đường kéo dài bóng của các nàng, nhưng mà ba đứa nhóc vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú.

Các nàng vừa hát vừa nhảy nhót đi về phía trước.

"Tứ Hải." Trên đường gặp phải Lưu Vãn Chiếu tan làm trở về.

Đi về phía trước, lại gặp được Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao.

Mà lúc này Chu Ngọc Quyên và Lâm Kiến Xuân biết con gái chơi đùa ở bãi cát, đã một đường tìm tới.

"Hia hia ..., mọi người đều ở đây nha." Uyển Uyển nhìn thấy nhiều người như vậy, rất là thán phục.

Nàng hình như là quên rồi, còn thiếu một người.

"Oa, thật giống nha."

Lúc đi ngang qua một nhà cửa hàng đồ nướng, Huyên Huyên nhìn lò nướng đỏ rực, từng dãy xiên nướng, suýt nữa thì chảy cả nước bọt.

"Mẹ…" Nàng đầu tiên là chạy đến trước mặt Tôn Nhạc Dao, ngước cổ, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

Tôn Nhạc Dao lắc lắc đầu, trẻ nhỏ sao có thể ăn đồ nướng được, không khỏe mạnh.

Huyên Huyên thấy mẹ không đồng ý, lại chạy đến trước mặt ba ba.

Lưu Trung Mưu nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, có chút không nỡ, nhìn về phía Tôn Nhạc Dao bên cạnh.

Tôn Nhạc Dao đang chuẩn bị nói chuyện, Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh đã tiếp lời: "Không bằng tối hôm nay chúng ta ăn ở bên ngoài đi, ngày hôm nay mọi người vừa lúc tụ lại cùng nhau. Chúng ta cũng đã lâu rồi không ăn cơm cùng nhau rồi."

"Được nha, được nha." Huyên Huyên không ngừng đáp ứng.

Đào Tử cũng rất vui vẻ, Uyển Uyển cười khúc khích, chỉ cần ở cùng với mọi người là được rồi nha.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment