Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1326 - Chương 1326: Bữa Tối. (2)

Chương 1326: Bữa Tối. (2) Chương 1326: Bữa Tối. (2)

"Xiên nướng không khỏe mạnh, chúng ta đổi một quá khác đi." Tôn Nhạc Dao nói.

"Mẹ, không có chuyện gì, chỉ ăn một bữa, lại không phải ăn mỗi ngày." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Đúng vậy, đúng vậy." Đầu nhỏ của Huyên Huyên gật liên tục giống như là gà mổ thóc vậy.

"Vậy được rồi." Tôn Nhạc Dao cũng không muốn mất hứng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Thấy mẹ đồng ý rồi, Huyên Huyên là người thứ nhất xông tới một bàn trống trong cửa tiệm rồi ngồi xuống, tay nhỏ vỗ bàn một cái, rất hào khí nói: "Ông chủ, lên đồ."

Tất cả mọi người đều bị nàng chọc cười, ngay cả ông chủ đang nướng xiên đều cười vui vẻ.

"Tiểu Võ, lấy cho mấy bạn nhỏ bình nước trái cây, tôi tặng các nàng."

Ông chủ cũng là người biết làm việc, vừa bắt chuyện với mọi người, vừa dặn dò với phục vụ trong cửa hàng.

"Ông chủ, thực sự là biết làm ăn." Lâm Kiến Xuân ngồi xuống rồi nói.

Ông chủ cũng là người có ánh mắt, liếc mắt đã nhìn ra khí chất của Lâm Kiến Xuân không bình thường.

"Chuyện làm ăn vốn nhỏ không đảm đương nổi cách gọi ông chủ, nếu như cảm thấy hương vị của nhà chúng tôi không tệ thì có thể thường xuyên đến nha." Nói xong còn muốn móc thuốc lá đưa cho mọi người.

Mọi người đều từ chối, Lâm Kiến Xuân cười giải thích nói: "Chúng tôi đều không hút thuốc lá, hơn nữa còn có trẻ nhỏ ở đây."

"Ai yo, mọi người nhìn óc heo này của tôi này, không cân nhắc đến điểm này. Nếu không các người đổi sang bên kia đi, nếu không lát nữa khách đến nhiều, nhất định sẽ có người hút thuốc."

Ông chủ chỉ vào một bàn ở phía ngoài.

Mấy người đàn ông còn đang nói chuyện, mấy người phụ nữ đã đứng dậy rồi, thế là mọi người đổi cái chỗ ngồi.

Ba nhóc con mờ mịt mà đi theo sau lưng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại phải đổi đến đổi đi.

Ông chủ đi lại đây, đưa Menu cho bọn họ, hỏi bọn họ muốn ăn cái gì.

Mọi người trực tiếp đưa Menu Hà Tứ Hải, ông chủ lúc này mới phát hiện, thì ra một bàn người này là do người trẻ tuổi này định đoạt.

Hà Tứ Hải nhìn lướt qua, món ăn vẫn đúng là không ít, ngoại trừ đồ nướng, còn có rau xào.

"Nhiều người, cho chúng tôi cái chân dê nướng đi."

"Được rồi."

Hà Tứ Hải lại gọi hai món thức ăn chay, sau đó đưa cho những người khác.

Một vòng xuống, cũng có bảy, tám món.

"Xiên nướng, xiên nướng…" Huyên Huyên vẫn luôn ngồi nghe có chút nóng nảy rồi, nàng thật giống như không nghe ai gọi xiên nướng cả.

"Đã gọi một cái chân dê nướng rồi, còn không được sao?" Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của nàng.

"Chân dê nướng?" Nhóc con còn chưa từng ăn, không biết là cái gì.

"Chính là một chân dê."

Ba nhóc con nghe vậy, lập tức nhìn về phía chân ngắn nhỏ của mình, sau đó lặng lẽ thu về phía sau.

Mọi người đều bị động tác của các nàng chọc cười.

Ông chủ cầm Menu đi, thế nhưng rất nhanh lại trở về, báo lại trọng lượng của đùi dê cho mọi người, để bọn họ chọn một cái, Hà Tứ Hải trực tiếp chọn cái lớn nhất.

Chuyện này khiến cho Huyên Huyên rất là hài lòng, cõi lòng đầy chờ mong. Nàng cảm thấy cái đùi ngày hôm nay là thuộc về nàng rồi, một mình nàng liền có thể giết chết.

Như vậy mọi người không phải là sẽ không được ăn hay sao?

Như vậy hình như không tốt lắm, thế là nàng liền nói với Lưu Vãn Chiếu: "Chị, chúng ta lại mua thêm một cái đùi dê đi."

"Ồ, vì sao?"

"Chỉ một cái đùi dê, bị em ăn hết rồi, mọi người sẽ không có ăn nha."

"Ha ha, được rồi, ngày hôm nay chị muốn nhìn một chút xem em có thể ăn hết một cái đùi dê hay không." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Đương nhìn là có thể, chị nhìn xem bụng em thật lớn nha." Huyên Huyên vỗ vỗ bụng nhỏ, biểu thị chính mình tất lợi hại.

"Có đúng không? Vậy chúng ta nhìn xem."

Thấy chị gái không tin mình, nàng rất tức giận, cho nên nàng nhất định phải chứng minh bản thân mình.

Sau khi chân dê nướng được đưa lên, nàng bị làm cho khiếp sợ há to mồm.

Nàng dùng tay nhỏ ra dấu một hồi, cái đùi dê này hình như là lớn không thua gì nàng.

Bụng của nàng có lẽ là thật sự ăn không vô.

"Chị."

"Sao thế?"

"Đùi dê thật là lớn nha."

"Sau đó thì sao?"

“Dê này thật lớn."

"Đúng vậy."

"Một cái chân khác của nó đâu rồi?"

"Bị người khác ăn rồi."

"Một người sao?"

"Có thì cứ nói, không nên lòng vòng."

"Cái đùi dê này thật lớn, một mình em ăn không tốt lắm, em chia sẽ cùng với mọi người vậy, em có phải là rất tuyệt hay không?" Huyên Huyên có chút không đủ sức lực.

Lưu Vãn Chiếu biết nàng có ý gì, không có vạch trần nàng, mà là gật gật đầu: "Đúng là rất tuyệt."

Huyên Huyên nghe vậy thì vui vẻ nở nụ cười.

Nhưng mà đùi dê lớn như vậy thì ăn như thế nào đây? Nàng thật giống như là cầm không nổi, lẽ nào là đứng ở trên ghế, sau đó đưa đầu tới trực tiếp gặm?

Thế là nàng cũng làm như vậy, mọi người lại nở nụ cười, vào lúc này ông chủ cũng đưa công cụ tới.

Công cụ có vài thứ, nhưng mà mọi người cắt ăn như vậy cũng phiền phức, huống hồ bọn nhỏ cũng không làm được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment