Hà Tứ Hải đơn giản cắt giúp mọi người.
"Để cháu làm cho."
Hắn đứng dậy cầm lấy công cụ, một con đao rất sâu, cũng không phải là quá sắc bén, còn có một cái cái xiên đặc chế.
"Vậy anh trực tiếp cắt nha."
"Được." Ba đứa nhóc nghe vậy lập tức đáp một tiếng.
Ngay cả mấy người lớn đều nuốt nước bọt một hồi, mùi thơm tỏa ra từ đùi dê, mặt ngoài khô vàng, nhìn thôi đã biết ngon rồi.
Đao tuy không sắc bén, nhưng phải xem ở trong tay ai.
Động tách của Hà Tứ Hải cực kỳ nhanh, rất có kỹ thuật của đầu bếp mổ bò, đưa mấy lần đao đã cắt được mấy phần rồi.
Sau đó hắn chia phần thịt đã cắt thành các khối nhỏ, chuẩn bị đặt vào trong đĩa cho bọn nhỏ.
Ba đứa nhóc lập tức giơ đĩa lên cao, đều hi vọng Hà Tứ Hải đặt vào trong đĩa của mình trước
Theo đạo lý mà nói, Hà Tứ Hải hẳn nên đặt vào đĩa của Đào Tử trước mới đúng.
Nhưng mà hai đứa nhỏ khác dù sao cũng là con nít, thấy thế tất sẽ rất thương tâm.
Điều này đúng là làm khó dễ cho hắn rồi.
Cũng may Lưu Vãn Chiếu rất bình tĩnh mà đưa đĩa của mình tới.
Hà Tứ Hải nhìn về phía nàng, Lưu Vãn Chiếu nhíu nhíu mày.
Hà Tứ Hải cười cười, gắp thịt đặt vào trong đĩa của nàng.
"Hứ…" Huyên Huyên nhăn cái mũi nhỏ, mặt đầy không vui.
Nước mắt của Đào Tử đảo quanh ở trong viền mắt.
Uyển Uyển vẫn cười hia hia, thế nhưng tiếng cười đã ngắn đi rất nhiều, cũng thấp đi rất nhiều.
Nhưng vào lúc này, Lưu Vãn Chiếu lại đặt đĩa ở trước mặt ba người các nàng.
"Tự mình lấy đi."
Khá lắm, ba đứa nhóc đang khổ sở lập tức trở nên vui vẻ, tranh nhau chen lấn đưa đũa vào đĩa.
Bữa cơm tối này tuy rằng không phải là quá cao cấp, thế nhưng mọi người đều ăn rất vui vẻ, rất tận hứng.
Đặc biệt là ba đứa nhóc, quả thực không khác gì là vừa uống vừa ăn.
Trên đường về nhà, bọn nhỏ vẫn còn rất hưng phấn mà không ngừng líu ra líu ríu.
Cuối cùng lúc sắp về đến nhà, các nàng tổng kết lại chuyện ngày hôm nay một hồi, nhất trí biểu thị sau này sẽ còn đi nữa, đồng thời còn cử Đào Tử làm người đại biểu nói lại với người lớn.
Không người nào có thể từ chối lời nói của Đào Tử, đây là đạo lý mà Huyên Huyên ngộ ra được, Uyển Uyển cũng biểu thị đồng ý.
Chờ vào tiểu khu, bà lão ban ngày đã chờ hắn ở trong tiểu khu rồi.
"Các người đi lên trước đi, cháu còn có chút chuyện." Hà Tứ Hải nói với mọi người.
Mọi người cũng không hỏi nhiều.
Hà Tứ Hải lại dặn dò Lưu Vãn Chiếu, bảo nàng giúp Đào Tử súc miệng rồi cho nàng đi ngủ trước.
"Bà lão, tạm biệt." Uyển Uyển vẫy vẫy tay với bà lão.
Mọi người lúc này mới chợt hiểu, thì ra là có một bà lão đang ở bên cạnh họ.
Nhưng mà bọn họ đã thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì phải sợ hãi cả. Dù sao trong hai nhà bọn họ đều có một con quỷ nhỏ, mỗi ngày ở cùng nhau, đương nhiên cũng đã quen thuộc rồi.
"Hiện tại thời gian còn sớm, rất nhiều người còn chưa ngủ, cho dù vào mộng cũng không có cách nào, chúng ta tâm sự chút đi." Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó tìm một cái ghế tựa rồi ngồi xuống.
Bà lão cũng ngồi ở bên cạnh.
"Còn chưa hỏi bà tên là gì đây?"
"Tên sao? Tôi tên là gì nhỉ?" Bà lão dường như rơi vào hồi ức.
Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, có người ngay cả tên mình cũng không biết sao?
Một lát sau bà lão mới mở miệng nói: "Tôi là Mai Phương, đúng, Mai Phương, hẳn là cái tên này không sai."
"Vậy bà họ gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
Nhưng mà lời mới vừa ra khỏi miệng, hắn bỗng nhiên nghĩ đến có thể là họ Mai, họ này tuy rằng ít, nhưng cũng không phải là không có.
Ví dụ như đại sư kinh kịch nổi tiếng- Mai Lan Phương tiên sinh.
Nhưng vào lúc này, bà lão lại nói: "Tôi không có họ, nếu như nhất định phải có, vậy hẳn là họ Phạm, bởi vì ông nhà tôi họ Phạm."
"Phạm Mai Phương? Vì sao lại không có họ chứ?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
"Bởi vì tôi là con dâu nuôi từ bé của ông lão nhà tôi, từ nhỏ đã bị bán cho nhà bọn họ rồi, khi còn bé người ta gọi tôi là Mai Phương, lớn hơn người ta gọi tôi là Phạm phu nhân, già rồi người khác gọi là Phạm lão thái, qua thời gian dài, chính tôi cũng quên mất tên họ của mình."
Phạm lão thái cười ha ha, rất là lạc quan.
"Như vậy à, xem ra điều kiện gia đình bạn già của bà năm đó nhất định là rất tốt." Hà Tứ Hải nói.
Nói đến bạn già của mình, trên mặt Phạm lão thái giống như có ánh sáng nổi lên.
"Đó là đương nhiên, nếu không năm đó nào đọc nổi sách, nhưng mà sau đó cũng bởi vì xuất thân của hắn mà chịu không ít tội." Bà lão vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, việc này thì có cái gì mà vui vẻ chứ.
Nhưng mà không đợi hắn hỏi, bà lão đã tự mình nói ra rồi.
"Lúc còn trẻ, hắn nhìn tôi không lọt mắt, nói vẫn luôn đối xử với tôi như là em gái, còn chê tôi không có văn hóa. Hắn đúng là có văn hóa, những người bạn của hắn cũng đều có văn hóa, nhưng mà chờ đến lúc hắn gặp rủi ro thì lại không thấy bóng dáng những người có ăn học kia, cũng chỉ có tôi là không rời không bỏ hắn. Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể rơi vào trong tay tôi rồi ..."
Phạm lão thái tràn đầy đắc ý, đây cũng có thể là một chuyện đắc ý nhất trong cuộc đời của nàng.
------
Dịch: MBMH Translate