Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1328 - Chương 1328: Yêu Một Đời.

Chương 1328: Yêu Một Đời. Chương 1328: Yêu Một Đời.

"Bà rất yêu hắn."

Nghe Phạm lão thái nói về quá khứ của nàng, Hà Tứ Hải hơi xúc động.

"Yêu?"

Phạm lão thái nở nụ cười.

"Tôi không có học thức, không hiểu cái gì gọi là yêu, chỉ là tìm người sống cùng mà thôi."

"Vậy bạn già của bà có yêu bà không?"

Phạm lão thái nghe vậy thì trên mặt có chút mê mang.

Một lát sau nàng mới nói: "Tôi cũng không biết, tóm lại cả một đời cứ trôi qua như vậy, đối tôi không tốt cũng không xấu, nhưng mà lúc còn trẻ, hắn đã từng yêu một cô gái."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút giật mình.

"Còn có việc này sao?"

"Chuyện này thì có là gì, ai mà không có tuổi trẻ?" Phạm lão thái nói với vẻ không thèm để ý chút nào.

"Bà không tức giận sao?"

“Lúc bắt đầu tôi đã rất không vui, sau này cũng thấy bình thường, đều đã qua nhiều năm như vậy, còn có cái gì mà tức giận?"

"Vậy... Vậy bạn già của bà sau này làm sao biết lạc đường mà quay lại thế?"

"Nàng là đồng nghiệp của bạn già tôi, trẻ tuổi, xinh đẹp, lại có văn hóa. Hai người ở chung mỗi ngày, đừng nói là bạn già tôi, nếu như tôi là đàn ông thì tôi cũng động lòng. Thế nhưng khi đó con trai lớn của chúng tôi đều đã sáu bảy tuổi rồi, không thể không có hắn được, không có hắn sẽ không có nhà."

"Thế là tôi liền để con trai mỗi ngày đều đến chỗ làm của hắn tìm cha, qua thời gian dài, đồng nghiệp của hắn đều biết bạn già tôi có con trai lớn rồi. Cô gái kia cũng là người tốt, không muốn phá hư gia đình chúng tôi, thế là phân rõ giới hạn với bạn già của tôi, năm thứ hai liền được điều động đi chỗ khác."

Hà Tứ Hải nghe vậy không khỏi cảm khái, Phạm lão thái mặc dù không có văn hóa gì, nhưng đúng là rất thông minh, không khóc cũng không náo, dùng tình cảm để trói buộc chồng mình.

"Về sau bạn già tôi cũng an phận trở lại, tập trung tinh thần nghiên cứu, sau đó tôi liên tục sinh lão nhị, lão tam, người trong nhà dần dần nhiều hơn. Mặc dù mọi chuyệ trở nên càng thêm bận rộn, chuyện càng nhiều, nhưng mà mỗi ngày đều thật náo nhiệt, có dáng vẻ của một ngôi nhà."

“Đầu tiên là lão đại rời khỏi nhà, cưới vợ lập gia đình ở bên ngoài, tiếp theo là lão nhị, lão tam, bọn chúng lần lượt rời đi, nhà cũng trở nên quạnh quẽ. Tôi và bạn già cũng già rồi ..."

"Vốn còn nghĩ chờ ông nó về hưu, con đều không ở bên người nữa thì chúng tôi liền đi du lịch, đáng tiếc thân thể của tôi không tốt lắm, liên lụy đến hắn. Tôi biết hắn sống không vui, mỗi ngày rảnh rỗi đến bị khùng, người đều trở nên hồ đồ ..."

Phạm lão thái vẫn luôn rất sáng sủa nhưng nói đến đây thì cảm xúc hơi có chút khó chịu.

Nàng nói nàng không hiểu cái gì là yêu, nhưng trên thực tế nàng cả đời lại đi yêu người khác.

"Chờ lát nữa lúc chúng ta nhìn thấy hắn, bà có thể nói cho hắn nghe những lời mà mình chưa từng nói khi còn sống." Hà Tứ Hải an ủi.

"Đã sống cả một đời, lời nên nói đều đã nói xong, nào có cái gì để nói nữa. Tôi đi rất gấp, có chút chuyện chưa kịp bàn giao nên không yên lòng mà thôi." Phạm lão thái có chút xấu hổ mà nói.

Hà Tứ Hải không tin một chút nào.

"Meo."

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải cảm thấy mắt cá chân mình bị thứ gì đó cọ một chút.

Cúi đầu xem xét, là một đoàn đen sì.

"Tiểu Bạch?"

Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, xoay người bế nó lên.

"Sao mày lại xuống đây rồi?"

"Bởi vì nó được chúng con mang xuống nha." Đúng lúc này, giọng nói của Đào Tử vang lên ở bên cạnh.

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn lại, thấy là Lưu Vãn Chiếu mang theo Đào Tử và Huyên Huyên.

"Sao các em lại xuống đây rồi?"

"Các nàng ăn có chút no, mẹ bảo em dẫn các nàng xuống đi lại một chút cho tiêu cơm."

Lúc Lưu Vãn Chiếu nói chuyện với Hà Tứ Hải, hai đứa nhóc đều vô ý thức mà sờ sờ bụng nhỏ của mình.

"Như vậy sao, vậy các em đi dạo một vòng trước, sau đó trở về rửa mặt nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa."

"Ba đi cùng chúng con đi." Đào Tử đi lên túm lấy cánh tay của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhìn về phía Phạm lão thái bên cạnh.

"Tiếp dẫn đại nhân cứ đi đi, tôi không vội, hơn nữa mấy đứa con trai của tôi đều đi ngủ tương đối trễ, chậm một chút mới tốt."

"Vậy được rồi."

Hà Tứ Hải đứng dậy rồi bị Đào Tử lôi đi.

Hắn và Lưu Vãn Chiếu đi song song ở trên con đường trong tiểu khu, hai đứa nhóc thì chạy tới chạy lui khắp bốn phía.

Lúc thì giẫm lên cái bóng, lúc thì bắt côn trùng, loay hoay quên cả trời đất.

"Cẩn thận có muỗi." Hà Tứ Hải nhắc nhở.

Sắp tiến vào tháng năm rồi, trong khu dân cư đã có dấu hiệu xuất hiện muỗi.

"Con muỗi không cắn con, máu của con không thể ăn." Đào Tử nói.

"Máu người nào ăn ngon?" Huyên Huyên tò mò hỏi.

"Mập mạp, trắng trắng, máu của trẻ nhỏ non nớt mới ngon." Đào Tử nói.

"Đó là ai thế?" Huyên Huyên còn không kịp phản ứng, ngu ngơ hỏi.

Đào Tử che miệng, vừa nhìn vừa cười trộm.

Huyên Huyên cúi đầu nhìn mình một chút, nhéo nhéo thịt trên cánh tay của mình, quả nhiên vừa trắng vừa mềm.

Nhưng mà ——

"Chị không mập nha." Nàng tức giận hỏi.

Đào Tử: →_→

Chị như này không gọi là béo thì kêu là cái gì? Đào Tử duỗi ngón tay ra chọc chọc ở trên bụng nàng, một đống mỡ.

Huyên Huyên đầu tiên là ngứa đến xoay lung tung, sau đó là đuổi theo Đào Tử muốn đánh.

Cuối cùng nàng vẫn biện luận: "Chị đây không phải béo, chị đây là cường tráng. Ông nội nói rồi, trẻ nhỏ phải cường tráng mới khỏe mạnh được, bởi vậy chị rất khỏe mạnh."

"Chính là béo, chị đều không có cơ bắp." Đào Tử phản bác.

"Chị là người, đương nhiên không có thịt gà rồi, thịt gà nấu không kỹ thì ăn sẽ không ngon một chút nào." Huyên Huyên bình luận.

"Em nói chính là cơ bắp, cơ bắp*nha." Đào Tử tức giận nói.

(*thịt gà và cơ bắp trong tiếng Trung có cách đọc giống nhau)

"Đúng thế, chị cũng đang nói thịt gà mà, chị thích nhất là thịt gà kho tàu, không thích uống canh gà, thịt gà bên trong canh gà không có vị gì cả, nhưng mà có thể làm gà hành dầu. Mẹ chị biết làm đó, vô cùng ngon, lần sau chị sẽ bảo mẹ chị làm cho em ăn."

Đào Tử: ...

"Chị thích ăn như thế, quả nhiên chính là một tên mập mạp."

Đào Tử cũng rất là bất đắc dĩ.

"Mới không phải, ăn được nhiều, mới cường tráng." Huyên Huyên không phục mà nói.

Sau đó hai đứa nhóc vừa đi vừa cãi nhau về vấn đề mập hay là cường tráng.

Hà Tứ Hải cũng kệ các nàng, cùng Lưu Vãn Chiếu yên lặng theo ở phía sau. Hai người rất ít khi tản bộ vào ban đêm như này, có một loại cảm giác rất khác biệt.

Mà hai đứa nhóc phía trước từ ầm ĩ đã dần dần phát triển thành giẫm cái bóng của nhau

Chị giẫm em một cái, em nhất định phải giẫm trở lại, sau đó phát triển thành một người chạy một người đuổi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

"Huyên Huyên, Đào Tử..." Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà muốn gọi hai nàng lại.

"Được rồi, kệ các nàng đi, ở ngay trong khu dân cư, còn có thể lạc mất được sao?" Hà Tứ Hải ngăn nàng lại.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn con mèo mập đi theo bên chân mình, nhẹ nhàng đá đá nó rồi nói: "Mày cũng đi nhìn xem, xem các nàng chạy đi đâu rồi."

Tiểu Bạch rất hiển nhiên là không quá nguyện ý, nó cũng muốn đi dạo, nhưng mà lại không thể không nghe lời chủ nhân được, thế là bất đắc mà chạy về phía trước.

"Nó còn có thể nghe hiểu được lời anh nói sao?" Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc.

"Trùng hợp mà thôi, đại khái là muốn kiếm nơi nào đó đi chơi."

Quả nhiên lúc bọn hắn đi lên phía trước, liền thấy tiểu Bạch đang ngồi xổm ở trên vỉa hè bên đường, nhìn một con mèo khác trong bụi cỏ, thì ra là tìm được đồng loại.

Mà Đào Tử và Huyên Huyên đã chạy không thấy tăm hơi, nhưng mà còn có thể nghe thấy tiếng hô của Huyên Huyên, hô hào Đào Tử dừng lại, Đào Tử đừng chạy.

Nếu còn chạy thì sẽ biến thành một quả đào xấu, đào nát, quả đào lông, đào dẹt các loại…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment