Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1329 - Chương 1329: Gia Tộc Thư Hương

Chương 1329: Gia Tộc Thư Hương Chương 1329: Gia Tộc Thư Hương

Mộng cảnh

Vô số bong bóng lấp đầy thế giới.

Bong bóng có to có nhỏ, có quả đen nhẵn một mảng, có quả rực rỡ sắc màu, không quả nào giống quả nào.

“Đây chính là mộng cảnh sao? Thật thần kỳ.” Bà Phạm nhìn xung quanh thở dài.

“Đúng, mỗi quả bong bóng đó là một mộng cảnh.”

“Nhiều bong bóng như vậy, làm sao tôi tìm được ông nhà tôi và con trai tôi?”

“Suy nghĩ của bà sẽ dẫn dắt chúng ta.”

Hà Tứ Hải chuyển động chiếc ô đỏ trên đầu bọn họ, trong chớp mắt thế giới như rung lên lên, tất cả bong bóng lướt qua người họ như nước chảy, cuối cùng chỉ còn lại mười quả bóng nổi lên bên người bọn họ.

Trên những quả bong bóng không ngừng hiện lên hình ảnh của mộng cảnh.

Có cái đang ở công ty bận rộn làm việc, có cái đang miệt mài leo lên đỉnh núi, có cái đang cùng gia đình đi du lịch, có cái đang chơi cùng trẻ con, có cái đang trượt băng...

“Phải phải, chính là bọn chúng, đây là con trai lớn của tôi, đây là cháu gái tôi, đây là con trai...” Bà Phạm hưng phấn nói.

“Nhưng ông nhà tôi đâu? Không phải ông ấy không nằm mơ đấy chứ? Cũng đúng, ông ấy vô tâm vô phế, nằm xuống liền ngủ luôn, ngáy thì to, thì mơ cái gì chứ?” Bà Phạm bất mãn lẩm bẩm.

“Không phải là đến rồi hay sao?” Hà Tứ Hải mỉm cười chỉ vào một quả bong bóng ở cách đó không xa.

Nhưng quả bong bóng này không ổn định chút nào, trông nó có vẻ như có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Trên quả bong bóng hiện lên một cảnh ở trong phòng bệnh, bà Phạm còn đang ngơ ngẩn, thì Hà Tứ Hải đã lấy ô che lên nó, quả bong bóng ban đầu còn như sắp vỡ lập tức trở nên ổn định trở lại.

“Đây là lúc tôi đang nằm trong bệnh viện?” Bà Phạm lẩm nhẩm.

“Chúng ta đi vào xem là biết ngay thôi, đúng không?”

Hà Tứ Hải lại chuyển động cán ô một lần nữa, và hai người đã xuất hiện trong mộng cảnh của chồng bà Phạm.

Mộng cảnh của hắn rất nhỏ, chỉ bằng kích cỡ của một phòng bệnh.

Mộng cảnh cũng rất đơn giản, không có nhiều đồ đạc, xung quanh chỉ có một màu trắng.

Bà Phạm đang nằm trên bệnh, trên mũi cắm ống thông dạ dày, miệng thì mang mặt nạ dưỡng khí, hít thở rất yếu ớt.

Chồng bà Phạm bộ dạng luộm thuộm ngồi ở bên cạnh, nhìn ngơ ngẩn chẳng khác gì một con rối gỗ.

“Ông ấy làm sao thế?” Hà Tứ Hải hơi khó hiểu.

Bà Phạm thở dài, sau đó nói: “Ông ấy đang áy náy, cảm thấy rất có lỗi với tôi, thực ra tôi không trách ông ấy, mà ngược lại còn muốn cảm ơn ông ấy.”

“Cái gì?”

“Tôi lớn tuổi, cơ thể lại không khỏe, sống cũng rất khổ sở, bác sĩ và con trai đều muốn dừng việc điều trị, chỉ có ông nhà tôi là không đồng ý, nhưng mà...”

Nhưng mà cuối cùng khi nhìn thấy bộ dạng đau khổ của bà Phạm, cuối cùng hắn cũng đồng ý dừng điều trị.

Nhưng chồng của bà Phạm lại vì thế mà cảm thấy có lỗi, luôn cho rằng, nếu lúc đó không đồng ý, tiếp tục điều trị tiếp, nói không chừng nàng có thể khỏe lại.

Thực ra trong lòng hắn cũng biết rõ, điều này gần như là không có khả năng, nhưng con người đôi khi kỳ lạ như vậy đấy, lúc nào cũng ôm hy vọng.

“Vậy nghĩa là ông ấy rất quan tâm bà.” Hà Tứ Hải nói.

“Tôi không cần ông ấy quan tâm, thường ngày cũng đâu thấy ông ấy đối xử tốt với tôi, tôi chết rồi, bây giờ quan tâm tôi làm gì?”

Bà Phạm miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt thì đầy ý cười, vô cùng vui vẻ, xem ra phụ nữ bất kể có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, thì cũng không sửa được cái tật khẩu thị tâm phi của mình.

“Sao ông ấy không nhìn thấy tôi?” Bà Phạm đi đến trước mặt chồng, khua tay, khó hiểu nói.

“Bà muốn ở đây gặp ông ấy một mình sao? Hay muốn cùng các con đoàn tụ nữa?”

“Đương nhiên là muốn đoàn tụ với cả các con nữa rồi.” Bà Phạm vội nói.

“Vậy trong trí nhớ của bà, lần cuối cùng mọi người đoàn tụ, là khi nào?”

“Là lễ cúng bái tổ tiên năm đó, tất cả chúng tôi đều về nhà cũ, lần hiếm hoi đó thật đông đúc...”

Theo lời bà Phạm, Hà Tứ Hải xoay cán ô, cảnh vật xung quanh bắt đầu, cuối cùng bọn họ đứng trước một ngôi nhà cũ ở nông thôn.

“Quả nhiên là một gia tộc thư hương.”

Trước mặt Hà Tứ Hải là một cách cổng lớn, phía trên có bốn chữ lớn “Bảng Nhãn Cập Đệ.”

“Trong thời kỳ đặc thù, những thứ này đều bị phá hủy, sau đó đã được sửa sang lại, nhưng có rất nhiều thứ không còn như cũ nữa.”

Bà Phạm nói, rồi dẫn Hà Tứ Hải vào bên trong, đập vào mắt hắn lại là một tấm bảng khắc chữ Phạm Phủ.

Đi sâu vào bên trong, có rất nhiều bậc thang, cột dầm được chạm khắc, có thể thấy năm đó bọn họ huy hoàng đến mức nào.

“Có một số thứ may mắn giữ lại được, có một số thứ sau này đặt thêm vào.”

“Nhà xây kiểu này không có ánh sáng quá tốt, nhưng người ở đây sẽ vô cùng thoải mái.”

Bà Phạm rất thuần thục đưa Hà Tứ Hải đi thăm khắp căn nhà, và giải thích cho hắn nghe tác dụng của từng căn phòng.

Phòng khách, sảnh phụ, gác lửng, phòng chơi cờ... thật sự là cần gì cũng có.

Bà Phạm thực ra là cũng hơi muốn khoe khoang với Hà Tứ Hải, nhưng Hà Tứ Hải cũng chỉ mỉm cười, chẳng có bao nhiêu thích thú cả.

“Bởi vì trong thế giới ngũ phương, không biết là có bao nhiêu kiến trúc còn tinh xảo hơn thế này, nên chẳng có gì thú vị cả.”

“Này, sao mình lại mơ giấc mơ này?” Đúng lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng người nói.

Giọng nói này đối với bà Phạm vô cùng quen thuộc, nghe xong nàng liền ngẩn người ra, lúc sau mới có phản ứng lại.

“Giấc mộng này tại sao lại chân thực đến thế?”

Thật nực cười, nàng còn nghiêm túc giới thiệu cho Hà Tứ Hải cái này cái kia nữa.

Hà Tứ Hải mỉm cười, sau đó biến mất trước mặt nàng.

Thời gian còn lại là thời gian nàng và người thân đoàn tụ với nhau, hắn không làm phiền nữa.

Bà Phạm đi ra ngoài, liền trông thấy chồng mình đang đứng dưới mái hiên nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn sờ chỗ này, nắm chỗ kia.

“Ông đang làm gì thế?” Bà Phạm tò mò hỏi.

“Giấc mơ này... ầy, bà ơi, sao bà lại ở đây?” Ông lão ngạc nhiên hỏi.

“Tại sao tôi không thể ở đâu?”

“Không phải bà mất rồi sao?” Ông lão nói.

Sau đó hắn như bừng tỉnh, nói tiếp: “Bà đến đón tôi đi cùng đúng không?”

“Đi gì mà đi? Ông nói xem, ông đã nhiều tuổi như vậy rồi, tại sao còn không biết tự chăm sóc chính mình? Đi mua đồ ăn mà cũng không biết chọn? Nghe điện thoại cũng không biết tắt bếp ga, ông có biết như vậy là nguy hiểm lắm không?”

“Lúc nấu ăn, ông bỏ nhiều muối như vậy, ông không biết là ông không ăn được mặn sao? Ăn nhiều muối người ông lại sẽ nổi...”

Bà Phạm nói rất nhiều, như đang muốn trút hết ra những lời muốn nói với chồng sau khi chết đi.

Còn ông lão chỉ ngơ ngẩn nhìn bà, cũng không nói gì.

“Ông nhìn tôi làm cái gì?” Cuối cùng bà Phạm cũng dừng lại hỏi.

“Giấc mơ này thật là, thật là chân thực.” Ông lão cười nói.

“Đương nhiên là chân thực rồi, bởi vì... bởi vì tôi phải báo mộng để nói với ông những chuyện này?”

“Báo mộng?” Ông lão bật cười.

“Tôi làm nghiên cứu khoa học, tôi nghiên cứu cả một đời cũng không tin vào chuyện ma quỷ, không ngờ đến lúc già, lại mơ một giấc mộng hoang đường như vậy, chẳng lẽ từ tận trong đáy lòng tôi thực sự tin vào những điều này sao?”

“Ông à, ông đang tự lẩm bẩm cái gì thế?”

“Không có gì, có lẽ là tôi quá nhớ bà, nên mới mơ giấc mơ thế này.”

“Chẳng hiểu ông nói cái gì nữa.” Nghe ông lão nói nhớ mình thẳng thắn như vậy, bà Phạm tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ, nhưng trong lòng đã vui đến nở hoa rồi.

Ngay lúc này, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng ồn ào.

“Sao mình lại ở đây?”

“Này, mọi người đều ở đây sao?”

“Đây là mơ sao?”

“Tại sao mình không tỉnh dậy được?”

...

Con cháu của bà Phạm đến rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment