Khi bà Phạm nghe thấy tiếng của con cháu, bà vội vàng chạy ra ngoài đón.
Bạn già thấy bà Phạm ra nghên đón, thì sửng sốt một chút.
Hắn biết rõ mình đang nằm mơ, nhưng mọi thứ xung quanh hắn đều chân thực đến mức hắn cảm giác không giống như là đang nằm mơ.
Cái cảm giác này rất mâu thuẫn.
"Lão đầu tử, ông còn ngẩn người đó làm gì? Bọn nhỏ cũng đã trở về rồi."
"Ồ." Ông lão vội vàng theo sau.
Đi tới cửa, chỉ thấy thật một đại gia đình, có đàn ông, có phụ nữ, còn có trẻ con, ồn ào.
"Mẹ, tại sao mẹ lại ở trong giấc mơ của con?"
"Ồ, anh Minh Minh, anh có phải tới trong giấc mơ của em để chơi với em không?"
"Kỳ quái, lão đại, một nhà các anh tại sao lại ở chỗ này, tôi là đang nằm mơ sao?"
"Tôi còn muốn hỏi cậu đây, các cậu tại sao lại ở trong giấc mơ của tôi?"
...
"Được rồi, được rồi, cũng không phải ở trong giấc mơ của các con, các con là đang ... Là ở trong giấc mơ của mẹ." Bà Phạm ngắt lời mọi người nói.
"Mẹ?"
"Bà?"
"Bà nội?"
...
Đám người bàn ra tán vào, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Được rồi, được rồi, cãi nhau làm mẹ đau cả đầu, tất cả về nhà lại nói."
Bà Phạm nói xong, chắp tay sau lưng, xoay người đi vào trong nhà.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có mấy đứa nhỏ không quan tâm mà hướng vào trong nhà chạy, mấy người lớn cũng không bắt được.
Cuối cùng mọi người nhìn về phía lão đầu tử đang ngẩn người đứng ở cửa.
"Cha, chuyện này ..."
"Có lời gì, vào nhà lại nói."
Nói xong cũng đi theo xoay người trở về nhà bên trong đi.
Ba người con trai của bà Phạm suy nghĩ một chút, cũng định đi theo vào, nhưng lại bị vợ của mình kéo lại.
"Đừng sợ, đó là mẹ anh, lại nói khi còn sống, chúng ta cũng không làm việc gì có lỗi với mẹ, bà ấy vẫn ..."
"Được rồi, đều đi vào, hơn nữa, các anh cũng biết là đang nằm mơ, các anh có thể tỉnh lại sao?" lão tam ở bên cạnh nói.
Sau đó đi đầu vào nhà.
Trong ba người con trai, lão tam là người khiến bà đau lòng nhất.
Lão đại thấy lão tam đã vào, hơn nữa bọn nhỏ cũng đã đi vào, suy nghĩ một chút, lôi kéo vợ mình cũng đi theo vào.
"Vào đi, đều đi vào, chúng ta đứng ở chỗ này còn có thể làm gì?"
Con dâu thứ hai nói xong cũng đi vào, lão nhị chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
"Mọi người đã về rồi."
Bà Phạm nhìn đám người, nhìn mấy đứa nhỏ hiếu kỳ vây quanh bà chơi đùa, người này sờ một cái, người kia sờ một cái, vui vẻ không thôi.
Mọi người thấy bà Phạm như vậy, đều đem ánh mắt nhìn về phía lão đại.
Lão đại đem ánh mắt nhìn về phía lão đầu tử.
Lão đầu tử lại có chút nghi hoặc hỏi: "Đây là giấc mộng của ai, hỏi như vậy cũng có chút kỳ quái, tôi cảm giác có chút choáng váng, haizz, người đã già, trí nhớ cũng không được ..."
Nghe ông già nói những lời không đáng tin, lão đại cũng không ôm hy vọng, chỉ có thể nhìn mẹ mình.
"Mẹ, ngài ... Ngài không phải chết rồi sao?" hắn có chút thấp thỏm hỏi.
Bà Phạm gật đầu, sau đó nói: "Cũng là bởi vì qua đời, mẹ hiện tại báo mộng cho các con, ngày thường các con đều bận rộn, muốn đem các con tụ lại cùng nhau cũng không dễ dàng, chỉ có thể ở trong mộng tụ họp các con lại với nhau, như vậy các con sẽ không bận nữa?"
Nghe bà Phạm nói như vậy, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.
"Đã bao nhiêu năm rồi chúng ta không ở cùng nhau như một gia đình rồi?"
"Con biết, là lúc bà nội qua đời."
Nói chuyện là con trai nhà lão tam, năm nay mới tám tuổi, đang học tiểu học lớp ba, khoẻ mạnh kháu khỉnh, hoạt bát hiếu động.
"Ừm, hay là lúc mẹ qua đời, chờ lần sau gia đình chúng ta tụ họp một lần nữa, nhất định phải đợi lúc lão đầu tử qua đời đúng không?" Bà Phạm có chút tức giận mà nói.
Đám người đem ánh mắt nhìn về phía lão tam ở trong góc.
Lão tam biết ý của mọi người là đơn, đơn giản khi còn sống mẹ thương hắn nhất, cho nên muốn hắn nói đỡ mấy lời tốt đẹp.
"Mẹ, con biết chúng con có lỗi, nhưng chủ yếu là công việc quá bận rộn, đều phải nuôi gia đình." Lão tam bất đắc dĩ mở miệng nói.
"Đúng vậy, mẹ, con hiện tại làm kinh doanh, rời đi một ngày sẽ tổn thất rất lớn." Lão nhị tiếp lời nói.
"Có thể lớn như thế nào? Khiến người nhà con không có cơm ăn sao? Hay là để người nhà con lưu lạc đầu đường?"
"Haiiz, mẹ biết mẹ nói những lời này các con không thích nghe, nhưng không ai bận rộn, chính là không thể bởi vì bận bịu, mà gia đình cũng không cần." Bà Phạm nói xong có phần khó chịu.
"Bà nội."
Mấy đứa cháu nhỏ rất hiểu chuyện, xúm lại an ủi bà.
Ba đứa con trai lại trở nên trầm mặc.
"Đều nói nuôi con dưỡng già, nhưng mà mẹ có ba đứa con trai thì có ích lợi gì? chúng ta cũng không ăn các con, không uống của các con, chỉ muốn các con thường xuyên về thăm nhà, chỉ có như vậy mà các con cũng không làm được."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, đây đều là lỗi của chúng con." Lão đại nói.
"Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai, là các con không có tâm, trước đây khi mẹ còn sống, các con không trở lại thì không trở lại, mẹ với ba các con làm bạn với nhau, còn có thể nói chuyện một chút."
"Hiện tại mẹ đi rồi, chỉ còn lại ba của các con một mình, hắn muốn nói chuyện cũng không có ai, gọi điện thoại cho các con, không nói được hai câu liền cúp máy, mãi mãi luôn bận rộn."
"Lão đầu tử cả đời đều là mẹ chăm sóc, nồi cơm điện nấu cái cơm đều có thể nấu ra cơm sống, nấu bị nhão hoặc là thiếu muối, mẹ đi rồi, duy nhất không yên tâm chính là ông ấy. Nhưng là các con một người hai người, có thể giao phó cho ai? Có thể giao phó các con sao? Ai quan tâm đến ba của con? Các con ai quan tâm chứ, cho rằng cho vài đồng tiền là được rồi sao? Chúng ta thiếu ít tiền đó của các con sao?"
Nghe theo lời của bà Phạm, ba người con trai đã quỳ xuống trước bà.
Bà Phạm tức không nhịn nổi, đưa tay gõ vào đầu từng người một, nhưng chung quy vẫn không nỡ đánh mạnh tay.
"Bà nó à, được rồi, công việc của bọn nhỏ cũng rất bận rộn, chúng ta già rồi, cũng đừng làm phiền đến bọn nhỏ."
Lão đầu vẫn luôn không lên tiếng, lúc này ở bên cạnh cầu tình cho mấy đứa nhỏ.
"Tôi biết bọn họ bận bịu, ông lúc còn trẻ mỗi ngày cũng rất bận bịu, vội vàng làm nghiên cứu, thường xuyên mười ngày nửa tháng cũng không có về nhà, tôi một mình mang theo ba đứa nhỏ, vừa làm cha lại làm mẹ, còn phải lo lắng ông làm nghiên cứu nghỉ ngơi không được tốt ..."
"Mẹ, con con ... con..." Lão đại nghe vậy có phần nghẹn ngào.
Hắn lớn tuổi nhất, hắn có những ký ức đặc biệt sâu sắc về thời thơ ấu của mình.
Trước đây không nghĩ tới phương diện này, hiện tại nghĩ kĩ lại, mẹ vì cái nhà này đã lo lắng cả đời.
Thế nhưng bọn họ đã trả lại cho mẹ của họ những gì chứ?
Thấy lão đại như vậy, lão nhị với lão tam cũng khó chịu.
"Bà nội." Thấy ba mình buồn, mấy đứa trẻ đi theo cũng trở nên không vui.
"Được rồi, hôm nay đem các con tụ tập cùng một chỗ, không phải mở đại hội tố khổ, để mẹ nấu cho các con một bữa ăn, chúng ta tụ họp một chút, mẹ có chút chuyện muốn bàn giao với các con."
Bà Phạm trước đó đã hỏi qua Hà Tứ Hải, biết được cảnh tượng trong mộng được biến từ ảo tưởng ký ức của bà, cho nên muốn cái gì, chỉ cần nghĩ tới là được.
Quả nhiên đi vào nhà bếp quen thuộc, bàn đầy những món ăn quen thuộc, mấy cô con dâu cũng vào phụ giúp.
Bà Phạm nghiêm túc làm cơm, vừa nói chuyện với con dâu về những món ăn mà ba cậu con trai thích ăn nhất món ăn với không thích nhất món gì.
Trên thực tế, những câu nói này bà đã nói rất lâu trước đó, thế nhưng ba người con dâu vẫn chăm chú lắng nghe.
Mà ba người con trai đứng ở cửa phòng bếp nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Bọn họ đã quên mất mẹ mình thích ăn cái gì.
Chỉ có lão đầu tử là người duy nhất không có bi thương.
Rất vui vẻ mà ngồi trên ghế dựa chơi đùa với mấy đứa cháu trai.
------
Dịch: MBMH Translate