Sau khi Hà Tứ Hải hoàn thành tâm nguyện của bà Phạm, cũng nghênh đón kỳ nghĩ mùng 1 tháng 5.
Từ lâu kế hoạch ngày một tháng năm người một nhà sẽ về nơi Hà Tứ Hải sinh ra và lớn lên, đương nhiên sẽ không thay đổi.
Cho nên sáng sớm, Lưu Vãn Chiếu liền rời giường bắt đầu thu thập.
"Không cần mang nhiều đồ như vậy chứ?"
"Lần này về nhiều người như vậy, mang nhiều chút cũng không sai, hơn nữa qua cho ông Tứ với bà Tứ khẳng định không thể thiếu được, hơn nữa cha mẹ anh với cha mẹ em đều phải đưa."
"Ba mẹ em dậy rồi à?"
"Đã thức dậy rồi, đang làm đồ ăn sáng, anh bên này cũng đừng làm, đợi ba mẹ anh khi nào bọn họ chạy tới thì cùng nhau ăn, ăn sáng xong chúng ta liền đi."
"Vậy được, Đào Tử còn đang ngủ, em đợi lát nữa gọi con bé rời giường."
"Không cần vội, Huyên Huyên cũng vẫn còn đang ngủ, đúng rồi, Uyển Uyển đâu? Con bé còn chưa tới sao?"
"Chưa tới, nhưng anh tối hôm qua đã nói với mẹ con bé rồi, hẳn là cũng sắp tới rồi."
"Đều đang ngủ nướng, chỉ cực khổ cái vật nhỏ này."
"Vậy cũng chuyện không có cách giải quyết."
Hai người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa bên ngoài truyền đến.
"Nhất định là Uyển Uyển đến rồi."
Hà Tứ Hải đi tới mở cửa, quả nhiên là Uyển Uyển đứng ở cửa vào, trong tay còn cầm một ổ bánh mì thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn ăn dính đầy dầu.
"A đi ha ... hiahiahia ..."
Đứa nhỏ quơ múa tay nhỏ chào hỏi với Hà Tứ Hải.
" y... A đi ha là có ý gì?" Hà Tứ Hải có chút khó hiểu.
"Đây là tiếng chào trong tiếng địa phương Hawaii." Lưu Vãn Chiếu đi tới cười nói.
"Oa, vậy Uyển Uyển thật sự là lợi hại, lại còn biết nói tiếng Hawaii."
"hiahiahia ..."
Hà Tứ Hải khen ngợi, làm cho khuôn mặt của Uyển Uyển đỏ bừng, cao hứng vô cùng.
Trên thực tế những lời này là cô học được từ trong phim hoạt hình xem ngày hôm qua.
"Uyển Uyển, khổ cực con rồi, chờ con trở về, dì cho con đồ ăn ngon." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Dạ vâng."
Uyển Uyển tùy ý đáp một tiếng, hoàn toàn không có để ý tới, cô cũng không phải Huyên Huyên.
"Đào Tử với Huyên Huyên đều không có, chỉ có con thôi." Lưu Vãn Chiếu bổ sung một câu.
Sau đó này ăn nhưng là khác, có ý nghĩa đặc biệt.
Đứa nhỏ nghe vậy con mắt dường như đều đang lóe sáng.
"Có thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi, dì là người lớn, sẽ không lừa trẻ con."
"hiahiahia ... Dì Lưu, dì thật tốt."
"Con cũng rất ca tụng, các con đi đi, đi nhanh về nhanh."
Lưu Vãn Chiếu sờ đầu nhỏ của cô, tiểu gia hỏa bị bắt bí gắt gao.
......
"Bội Lan, đừng mang đồ mặn, trong núi hoa quả khô có thể mang một ít, hiện tại con không giống như ngày xưa, cũng không thiếu ăn, ai còn hiếm lạ đồ mặn này của con chứ?" Bà nội chống gậy đang ở sân hướng về Dương Bội Lan đang bận rộn nói
Dương cây Bội Lan mặc dù đã khôi phục, nhưng bà đã không tiếp xúc với xã hội hơn mười năm, rất nhiều tư tưởng của bà vẫn là những quan niệm cũ từ quá khứ, còn không bằng bà nội.
Về phần Trương Lục Quân, dù sao vợ nói cái gì, chính là cái đó, dù sao những món mặn mang theo nhiều ít thứ cũng không xấu.
Nhưng mà nghe bà nội nói như vậy, Dương Bội Lan chỉ có thể đem món mặn lấy xuống.
Thịt muối, cá ướp muối, lạp xưởng, vịt muối, đều là do Dương Bội Lan ướp vào mùa đông, chính bà không nở ăn, chuẩn bị để cho con trai ăn, thật không nghĩ đến con trai không chỉ không muốn, mà còn mang rất nhiều người trở về.
"Thời tiết cũng sắp nóng lên rồi, những món mặn này nếu không ăn liền biến mùi, thật sự là đáng tiếc."
"Vậy có thể trách ai chứ, mẹ trước đó không phải đã từng nói với con không nên uópw nhiều như vậy, con cũng không nghe." Bà nội có chút tức giận nói.
"Mẹ, con đây không phải không biết sao? Lần này con biết rồi, lần tới con cũng sẽ không tiếp tục tái phạm nữa."
"Biết là tốt rồi, sau ngày 1 tháng 5, để con trai thứ hai đi trên đường quán cơm hỏi một chút, xem thử bọn họ có muốn hay không, hoặc là đi cửa hàng nhỏ trước phố, để lại cho nhà bọn họ bán."
Hóa ra bà nội sớm đã có chủ ý.
"Ồ, mẹ, ý kiện này của mẹ hay đó." Dương Bội Lan nghe vậy vẻ mặt mừng rỡ, chỉ cần không lãng phí, nói thế nào cũng tốt.
Hai người đang nói chuyện, Trương Lục Quân mang theo cái túi du lịch đi ra, đây là quần áo để thay khi họ mang theo.
"Đồ vật đều mang đủ chưa? Không nên để lại cái gì." Bà nội hỏi.
"Đều mang đủ." Trương Lục Quân nói.
"Vậy thì tốt, đừng quên mang theo cái gì, sau đó để Uyển Uyển chạy về lấy, như vậy thì không tốt lắm. Con bé tuy còn nhỏ, nhưng đó cũng là người của Tứ Hải, đó cũng là một tiểu thần Tiên, chúng ta cũng không thể tùy tiện kêu gọi người ta."
"Mẹ, con chưa hề nói gì, cũng không sai khiến cô bé."
"Mẹ là đang nhắc nhở con."
"Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng đến nữa."
"Con cho rằng mẹ nghĩ, mẹ còn không phải sợ các con làm việc lỗ mãng, làm cho Tứ Hải khó chịu."
------
Dịch: MBMH Translate