Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1333 - Chương 1333: Chuẩn Bị Trở Về Quê. (2)

Chương 1333: Chuẩn Bị Trở Về Quê. (2) Chương 1333: Chuẩn Bị Trở Về Quê. (2)

"Mẹ, chúng con cũng không phải trẻ con, con cũng đã bao lớn rồi, những cái này không mẹ dạy cũng biết."

"Ồ ..."

Bà nội bỗng nhiên phản ứng lại, bọn họ cũng sắp làm ông bà nội rồi, xác thực không cần bà dạy bảo nữa.

Nhưng mà trong lòng bà nội mặc dù biết mình quả thực nói hơi nhiều, thế nhưng ngoài miệng cũng không thể chịu thua.

"Mẹ chỉ nói con hai câu, con gấp gáp cái gì?"

Trương Lục Quân:...

Dương Bội Lan lặng lẽ kéo tay áo chồng, để hắn bớt tranh cãi một tí.

Trương Lục Quân kỳ thực thật cũng không để ý đến, hai mẹ con cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng hai người cũng đã nhiều năm không như vậy.

Bởi vì bà nội lớn tuổi, không còn nhiều sức lực để dạy dỗ hắn.

Nhưng từ khi Hà Tứ Hải đưa cho bà nội cây gậy chống, bà nội không chỉ bước đi trôi chảy, tinh thần cũng mỗi ngày một khá hơn. Ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn chút, trước đây còn có bị đau đầu, hiện tại hoàn toàn không có, cả ngày tinh thần dồi dào vô cùng.

Hóa ra cây gậy chống này là năm đó Huyền Hi hiếu kính cho bảo mẫu của mình, chẳng những có thể trợ giúp đi lại, mà còn có thể tẩm bổ thân thể, quả thực là một bảo bối tốt.

"Đúng rồi, con đang mang theo thiệp mời chưa?" Bà nội bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.

"Đều mang theo rồi." Dương Bội Lan vội vàng nói.

Dương Bội Lan với Tôn Nhạc Giao đã thương lượng với nhau việc này, lần này ngày 1 tháng 5 cùng với Hà Tứ Hải về quê, vừa vặn gửi thiệp mời cho một số người ở Hà Tứ Hải.

Đang nói chuyện, thì Hà Tứ Hải lôi kéo Uyển Uyển xuất hiện ở trong sân.

"Bà nội, cha, mẹ ..."

"hiahiahia ... Đi ha ..."

Uyển Uyển mỉm cười chào đón họ, trên tay còn cầm một nửa bánh còn lại cô đang ăn.

"Sớm như vậy liền để cho các con đi một chuyến, thực sự là khổ cực các con."

Câu nói này của bà nội xem như là đang nói với Hà Tứ Hải, trên thực tế là nói với Uyển Uyển.

"Không khổ cực ạ." Uyển Uyển lập tức trả lời.

"Thực sự là ngoan."

"Mọi người ăn sáng chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Vẫn chưa, tối hôm qua dì Tôn gọi điện thoại qua cho chúng ta, nói chúng ta sáng sớm hôm nay đi đến chỗ con ăn sáng, nên chúng ta không làm đồ ăn sáng."

Khá lắm, hóa ra bọn họ cũng đã biết, chỉ có Hà Tứ Hải là không biết đến.

"Mọi người thường xuyên liên hệ với dì Tôn à?"

"Đương nhiên, hôn sự đương nhiên phải do hai nhà cùng nhau thương lượng chứ, đúng rồi, còn có mẹ của Uyển Uyển, rất nhiều việc đều là do dì Chu của con làm."

Hà Tứ Hải:...

Cúi đầu liếc nhìn đứa nhỏ bên người, đứa nhỏ cũng mắt trợn tròn vẻ mặt mờ mịt nhìnhắn, không hiểu hắn nhìn mình là làm gì?

"Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng để thông gia đợi lâu."

Bà nội nói xong đâm một cái ba tong, vẫn rất có khí thế.

Đoàn người trong nháy mắt liền từ quê Giang Hữu trở về trong nhà Hà Tứ Hải.

Cho dù có từng trải nghiệm nhiều lần, nhưng hai vợ chồng Trương Lục Quân vẫn cảm thấy chấn động giống như trước.

"Bà nội, chú, cô, mọi người tới rồi." Lưu Vãn Chiếu lập tức tiến lên đón.

Bà nội nhìn hai bên một chút, sau đó hỏi: "Đào Tử đâu?"

"Con bé vẫn còn đang ngủ, để con lên gọi con bé dậy."

"Không cần, để cho con bé ngủ thêm một lát." Bà nội vội vàng ngăn lại.

Thế nhưng suy nghĩ một chút, lại nói: "Bà đi xem con bé, đã lâu không gặp, bà có chút nhớ Phúc Bảo của nhà của chúng ta rồi."

Kể từ sau tết, bà nội đã nhận định Đào Tử chính là long nữ may mắn trong nhà họ, là chuyển thế của , trời sanh là mang theo phúc khí.

Mà Lưu Vãn Chiếu cũng cho Uyển Uyển một hộp Chocolate, hộp không lớn lắm, thế nhưng hộp hình trái tim, tạo hình rất là độc đáo, Uyển Uyển rất thích.

"Đừng cho Đào Tử với Huyên Huyên biết nha." Lưu Vãn Chiếu đặc biệt căn dặn.

"Được ạ ... hiahiahia ..." Uyển Uyển đồng ý rất nhanh.

......

"Oa, hôm nay có thật nhiều đồ ăn ngon."

Huyên Huyên sáng sớm rời giường, mới vừa từ trong phòng đi ra ngoài, chỉ thấy đầy bàn đều là đồ ăn, giống như là ăn tiệc.

"Còn có bánh bao thịt con thích nhất này."

Nói xong, duỗi tay của mình ra, lại bị Tôn Nhạc Giao ở bên cạnh vỗ một cái vào bàn tay cô bé.

"Răng chưa đánh, tay cũng chưa rửa, đã nghĩ tới muốn ăn rồi sao? Hơn nữa Đào Tử bọn họ còn chưa tới, con sao có thể ăn trước được chứ?"

"Ồ, Đào Tử sáng sớm hôm nay đến nhà chúng ta ăn sáng sao ạ?"

"Còn có ông bà nội Đào Tử nữa."

Huyên Huyên nghe vậy liếc nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng tính toán, nhiều người như vậy có đủ ăn hay không.

"Lão Lưu, anh đi đến cửa đối diện xem thử ba mẹ Tứ Hải đã tới chưa, đến rồi thì gọi bọn họ qua ăn sáng."

"Được."

Lưu Trung Mưu bưng một đĩa bánh bí đỏ từ phòng bếp đi ra.

"Hiện tại liền đi gọi sao?" Huyên Huyên hơi kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, làm sao vậy?"

Huyên Huyên quay đầu chạy hướng về phòng rửa mặt.

"Con làm gì đấy?"

"Con muốn đánh răng rửa mặt." Cô vội vã nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment