Nếu mà đồ ăn ngon bị ăn hết sạch thì làm sao bây giờ? Cô nghĩ thầm.
Khi Huyên Huyên vội vã từ phòng rửa mặt chạy ra, trong nhà đã có rất nhiều người, nhưng mà mọi người vẫn chưa ăn sáng, điều này làm cho cô có chút thở phào nhẹ nhõm.
"Huyên Huyên."
Đào Tử với Uyển Uyển đi về phía cô.
Đào Tử còn buồn ngủ, cô cũng vừa tỉnh lại không lâu.
Nhưng mà cô biết hôm nay mình sẽ về quê ngoại, có vẻ đặc biệt hưng phấn.
Ăn sáng xong, Lưu Trung Mưu lái một xe, Hà Tứ Hải lái một xe, từ ngự thủy vịnh xuất phát.
Lưu Vãn Chiếu mang theo Đào Tử với Huyên Huyên, còn có bà nội cùng nhau ngồi xe Hà Tứ Hải.
Mà Lưu Trung Mưu lái xe mang theo Tôn Nhạc Giao với vợ chồng Trương Lục Quân.
Nhưng mà Uyển Uyển lại tỉnh tỉnh mê mê theo phía sau Đào Tử bò lên trên xe Hà Tứ Hải.
" y... Con cũng muốn quay trở về với chúng tôi à?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"hiahiahia ... Con cùng Đào Tử, Huyên Huyên cùng nhau chơi đùa." Đứa nhỏ cười nói.
"Nhưng là ..." Lưu Vãn Chiếu còn muốn nói tiếp.
"Được rồi, để con bé đi cùng, đợi lát nữa gọi điện thoại cho mẹ con bé nói một tiếng, chẳng qua buổi tối để con bé trở về là được rồi." Hà Tứ Hải đánh gãy lời nói của Lưu Vãn Chiếu.
Ngẫm lại cũng đúng, dù sao đứa nhỏ này trở về cũng thuận tiện, thế là lấy điện thoại di động ra, cùng với mẹ của cô bé nói một tiếng, bằng không mẹ của cô bé đoán chừng còn ở nhà đợi cô bé về.
Để tránh tắc đường, Hà Tứ Hải không chạy trong thành phố, mà là trực tiếp đi đường ven hồ ra khỏi thành phố, đường ven hồ buổi sáng rất ít xe cộ, không có tắc xe, lái xe rất thoải mái.
Hà Tứ Hải đem cửa sổ xe mở ra một ít, gió nhẹ từ cửa sổ xe thổi vào, vờn quanh ngọn tóc của mấy đứa nhỏ.
Huyên Huyên kéo cửa sổ xe, hướng về phía Kim Hoa hồ hét ồ, hét ồ gầm rú.
"Chị đang làm gì vậy?" Đào Tử tò mò hỏi.
"Chị đang doạ những chim nhỏ kia."
Hóa ra trong hồ có mấy con thủy điểu bay lượn, nhưng mà loại hù dọa này cũng đủ ngốc.
Đào Tử nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, tự nghĩ có Cá Heo Nhỏ nhảy ra hay không, sau đó nhảy một điệu nhảy cho cô xem.
Uyển Uyển từ trong túi lấy ra một khối Chocolate, xé vỏ ra nhét vào trong miệng.
Tiếng Xé túi lập tức hấp dẫn chú ý của Đào Tử với Huyên Huyên.
Lưu Vãn Chiếu:...
"Uyển Uyển, chị đang ăn gì vậy?" Huyên Huyên cũng ngừng la hét, trực tiếp tiến lên hỏi trước.
"Chocolate ngon." Uyển Uyển đắc ý nói.
"Chị lấy ở đâu ra?" tuyên huyên hỏi.
"hiahiahia ..." Uyển Uyển liếc mắt nhìn Lưu Vãn Chiếu, cười không trả lời.
Không nghĩ tới đứa nhỏ này vẫn là rất tuân thủ lời hứa, thật sự không nói.
"Uyển Uyển, Uyển Uyển, Chocolate ngọt không?" Đào Tử hỏi.
"Ngọt." Uyển Uyển trả lời.
"Vậy có thể cho em nếm thử được không?" Huyên Huyên lập tức không kịp chờ đợi hỏi.
Uyển Uyển gật đầu, sau đó đưa tay đem một nửa Chocolate từ trong miệng đã hòa tan ra.
Huyên Huyên không một chút nào ghét bỏ, ô một cái đem nó nuốt vào, sợ Uyển Uyển vội vàng rút tay về, khá lắm, suýt chút nữa cắn được ngón tay của cô.
Uyển Uyển rút tay về, liếm liếm Chocolate trên ngón tay.
Lưu Vãn Chiếu:...
"Em cũng muốn ăn ..." Đào Tử ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Uyển Uyển nghe vậy, lấy một viên Chocolate trong túi đưa cho Đào Tử.
Huyên Huyên: Σ(⊙▽⊙ "a
Cô đột nhiên cảm thấy Chocolate trong miệng không ngọt như vậy.
"Em còn muốn ăn, chị có còn hay không."
Huyên Huyên trực tiếp đưa tay vào trong túi áo Uyển Uyển.
"Không có, không có." Uyển Uyển vội vàng tránh né.
Cô cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên biết nếu như cho Huyên Huyên lục, bản thân nàng đoán chừng cũng không có ăn.
Huyên Huyên vẻ mặt hoài nghi.
"Em cảm thấy chị còn, lại cho em ăn một cái nữa đi." Huyên Huyên ôm cánh tay Uyển Uyển, như cún con cọ tới cọ lui trên người cô.
"hiahiahia ..." Uyển Uyển chỉ là cười khúc khích, không trả lời cô.
Huyên Huyên thấy Uyển Uyển chỉ biết cười, thế là đưa ánh mắt chăm chú nhìn Chocolate trên tay Đào Tử.
Đào Tử vội vàng nhét vào trong miệng mình.
"Đào Tử, Chocolate ngọt không?" Huyên Huyên hỏi lần nữa.
Đào Tử lập tức lắc đầu, vừa nãy Uyển Uyển nói ngọt, liền bị chị ấy ăn, cô nếu như cũng nói ngọt, còn không phải cũng bị chị ấy ăn sao.
"Lừa người, chị không tin, em cho chị nếm thử."
Huyên Huyên cực kỳ thông minh.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cười đến mức không thở nổi, mấy đứa nhỏ này cũng thật là hài hước.
Đào Tử thấy Huyên Huyên nói như vậy, lập tức đổi giọng.
"Vừa nãy em không nếm được mùi vị, hiện tại em nếm được rồi, Chocolate rất ngọt."
"Lừa người, chị không tin, em cho chị nếm thử." Huyên Huyên vẫn là câu nói kia.
Đào Tử:...
Đào Tử gãi đầu nhỏ, vì sao lại như vậy chứ?
Sau đó ở dưới ánh mắt mong chờ của Huyên Huyên, Cô "A" há mồm ra.
"Thật xin lỗi, em đã ăn xong rồi." Đào Tử đắc ý nói.
Huyên Huyên: o
"Hắc hắc ..."
Đào Tử đắc ý nở nụ cười, cô cảm thấy mình thật thông minh.
"Kẽo kẹt ..."
Lại là một tiếng đóng gói vang lên.
Hóa ra Uyển Uyển vẫn còn.
Cuộc phân tranh mới bắt đầu.
------
Dịch: MBMH Translate