Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1336 - Chương 1336: Cao Lên.

Chương 1336: Cao Lên. Chương 1336: Cao Lên.

Mặc dù Hà Tứ Hải và những người khác đã mua rất nhiều món ăn trở về, thế nhưng buổi trưa vẫn là ở nhà ông Tứ ăn cơm, hắn từ lâu đã chuẩn bị xong tất cả.

Hà Tứ Hải cũng trực tiếp đềm quà xách tới cho ông, lần này bất ngờ là ông Tứ không có từ chối, không chỉ nhận quà của Hà Tứ Hải, mà còn nhận cả quà của Lưu Trung Mưu với Trương Lục Quân mang tới, hắn đều nhận lấy. . .

Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người cũng không vội vã trở về, đều ngồi ở trong nhà ông Tứ uống trà nói chuyện.

Bối Bối dẫn ba đứa nhỏ ra ở chơi, mặc dù là ngày 1 tháng 5, thế nhưng cha mẹ hắn cũng không trở về, bọn họ tự làm kinh doanh cửa kính, cho nên không có ngày nghỉ lễ, trái lại có mấy người gia liền nhìn thấy kỳ nghỉ làm trên môn lắp đặt, trái lại phá lệ bận bịu.

Ông Tứ chủ yếu kể một ít chuyện khi còn bé của Hà Tứ Hải, có một số điều mà Hà Tứ Hải chính mình cũng không nhớ rõ.

Ông Tứ hết lời khen ngợi Hà Tứ Hải, nói hắn hiểu chuyện, tự lập, làm việc kỹ lưỡng,..., hắn nghe được cũng ngượng ngùng, thế là lặng lẽ ra cửa xem mấy đứa nhỏ.

Lưu Vãn Chiếu nhìn thấy, nhưng lại không đi cùng, mà là tràn đầy phấn khởi mà nghe, đồng thời còn không ngừng hỏi hết đông tới tây.

Rất nhiều nàng muốn biết, cũng là những gì hai vợ chồng Trương Lục Quân muốn hỏi, nhưng bọn họ lại không tiện mở miệng.

"Củ cải trắng, cà rốt, các em ở chỗ nào?"

Mấy đứa nhỏ nằm nhoài ở tường rào chuồng gà nhìn vào bên trong.

Hôm nay bởi vì bà Tứ muốn giết gà, gà không được thả ra ngoài, tất cả đều ở trong chuồng gà.

"Lạc lạc lạc, ục ục ục ..."

Gà trong chuồng kêu loạn cả lên, Đào Tử căn bản không phân biệt được đâu là củ cải trắng, đâu là cà rốt.

"Hay là bị bà ngoại giết rồi?" Bối Bối bỗng nhiên nói.

Đào Tử: (ΩДΩ )

Huyên Huyên: (ˉ﹃ˉ )

Uyển Uyển: hiahiahia ...

"Không đâu, bà Tứ sẽ không giết củ cải trắng với cà rốt đâu, bà đã đồng ý với em rồi, phải đem chúng nó nuôi cho thật lớn." Đào Tử vội vàng dùng tay khoa tay nói.

"Vậy chúng nó có phải là củ cải trắng với cà rốt của em không?" Uyển Uyển chỉ vào hai con gà béo nhất trong chuồng.

"Oa, thật nhiều thịt, làm gà sốt hành nhất định rất ngon." Huyên Huyên nói.

"Không cho phép chị ăn." Đào Tử lập tức hướng về phía nàng hầm hừ kêu lên.

Huyên Huyên nghe vậy giật mình nói: "Em muốn ăn một mình à, Đào Tử, em sao có thể ăn một mình được chứ? Bạn học nhỏ phải học được cách chia sẻ, chia sẻ niềm vui, có hiểu hay không? Cô giáo đã dạy chúng ta, không nên quên nha."

Đào Tử:...

"Em cũng không ăn."

"Vậy cho ai ăn?"

Đào Tử sắp bị nàng chọc cho tức chết

Uyển Uyển còn ở bên cạnh hiahiahia cười.

"Ai cũng không được ăn, không thể đem chúng nó giết để ăn được."

"Vậy nếu như già rồi thì sao?"

"Già rồi thì già thôi."

"Già rồi liền sẽ chết, chết rồi liền không tươi nữa."

"Chết rồi cũng không cho ăn."

"Vậy làm sao bây giờ? Đem chúng nó cho vứt đi sao?"

"Vậy thì đem chúng nó chôn." Đào Tử lớn tiếng nói.

"Ông nội em nói, hiện tại quốc gia không cho chôn, chết rồi phải hỏa táng." Bối Bối nói.

"Hỏa táng là gì?" Uyển Uyển có chút ngạc nhiên hỏi.

"Chính là dùng lửa đốt."

Huyên Huyên nghe vậy vẻ mặt như hiểu ra, hưng phấn nói: "Tôi biết rồi, nướng ăn."

Đào Tử tức giận đến muốn cùng nàng đánh một trận.

"Đều hỏa thiêu, còn không cho ăn, thật lãng phí, cô giáo nói không thể lãng phí nha."

"Em mặc kệ, em hiện tại muốn đem chị ăn thịt, ô, ô ..."

Đào Tử tức giận đến muốn cắn người, Huyên Huyên uốn éo cái mông bỏ chạy.

"Thịt của chị ăn không ngon đâu."

"Chị béo như vậy, mềm như vậy, nhất định ăn ngon." Đào Tử ở phía sau đuổi theo nàng.

"hiahiahia ..."

"Đào Tử cố lên." Bối Bối hô.

Thấy không ai cỗ vũ cho mình, Huyên Huyên hô: "Tôi cũng phải cố lên."

Sau đó chạy trốn càng vui vẻ.

Hai người ai cũng không chịu thua, cuối cùng cả hai chạy mệt quá ngồi xổm ở nơi đó lè lưỡi.

Còn Uyển Uyển thì nhàn nhã chơi bong bóng cùng với Bối Bối ở bên cạnh.

"Đào Tử, chúng ta không chạy nữa có được không?"

"Vậy chị không được ăn cà rốt với củ cải trắng mới được."

"Chị không ăn, chị không ăn được chưa, chờ một chút, chị cũng không ăn được, em đuổi theo chị làm gì?"

Đào Tử: (⊙o⊙ ). . .

Hình như là như vậy nha, hắc hắc ...

Bản thân nàng cũng có chút ngượng ngùng nở nụ cười.

Huyên Huyên thấy mình có lý, vậy coi như đắc ý, lập tức đứng lên, hai tay chống nạnh, ưỡn cái bụng nhỏ, "Thật là vô lý."

"Lẽ nào có lý đó."

Đào Tử lặng lẽ di chuyển, đem cái mông đối với người, bất kể nàng có lý hay không.

Sau đó đúng dịp thấy một bong bóng từ trước mắt bay qua, lập tức nhảy lên đuổi theo.

Huyên Huyên thấy Đào Tử không để ý, tức giận đến giật lấy bong bóng của nàng ấy.

Sau đó nàng phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, nàng vậy mà không có cao bằng Đào Tử.

Điều này sao có thể? Cô bị sốc.

nàng chạy đến trước mặt Đào Tử, đứng sát lại người nàng, dùng tay nhỏ liên tục khoa tay, khiến cho Đào Tử không hiểu ra sao.

"Chị làm gì vậy?" Đào Tử nghi hoặc hỏi.

"Tại sao chị lại thấp hơn em được chứ?" Huyên Huyên hỏi.

Khá lắm, nàng không hỏi tại sao Đào Tử cao hơn nàng, mà là hỏi tại sao mình lại thấp hơn nàng ấy, lập tức khiến cho Đào Tử không biết sao, không biết trả lời như thế nào.

Nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, nàng vẫn là nói: "Chị tự hỏi bản thân mình đi."

"Vậy tại sao em lại cao hơn chị?"

"Bởi vì em ăn cơm nhiều, cho nên em cao lên, ông Tứ nói em đã cao hơn đấy." Đào Tử đắc ý nói.

"Chị cũng ăn rất nhiều, rất nhiều, so với em còn nhiều hơn." Huyên Huyên oan ức kêu lên.

"Vậy em cũng không biết, có lẽ cơm của chị nhiều thịt."

"Mới không có, em xem, em cũng có thịt mà."

Huyên Huyên ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn thịt của Đào Tử bấm một cái, khoảng thời gian này, Đào Tử xác thực cũng mập.

"Vậy có thể là thức ăn của chị có mùi hôi, cho nên chị mới không cao lên được." Đào Tử suy nghĩ một chút nói.

"Thật sao?"

Huyên Huyên nghe vậy sờ bụng nhỏ phồng lên, tựa hồ như thật sự có rất nhiều mùi hôi.

"Vậy chị không sót thối thối, liệu chị có thể cao lên được không?"

"Nếu chị không duỗi ra, chị có cao lên hay không em cũng không biết, nhưng mà em biết bụng của chị nhất định sẽ nổ tung, ầm một cái, mùi hôi sẽ bay tứ tung, chị sẽ biến thành một đứa trẻ hôi hám." Bối Bối ở bên cạnh cười nói, tuổi của hắn lớn một chút, đương nhiên hiểu được càng nhiều.

"Anh Bối Bối, vậy phải làm như thế nào mới cao lên được."

Huyên Huyên cũng là liều mạng, vì có thể cao lên, anh cũng có thể gọi lên.

"Ăn nhiều cơm."

"Em ăn rất nhiều."

"Ăn nhiều rau dưa."

"Thật sao?"

Này có chút khó, nàng thích ăn thịt, không thích ăn rau dưa, lẽ nào nàng không cao lên được, cũng là bởi vì ít ăn rau dưa.

"Mẹ anh nói với anh, bà ấy sẽ không gạt anh."

"Ai ..." Huyên Huyên thở dài thườn thượt.

Sau đó đi tới trước mặt Uyển Uyển, dán vào người ở trên đỉnh đầu ra dấu một cái, nàng vẫn là thấp hơn so với Uyển Uyển.

Lần này được rồi, ba người bọn họ, nàng là người lùn rồi.

Giống như quả bóng bị xì hơi, nàng tập tễnh trở về nhà tìm mẹ.

Tôn Nhạc Giao thấy bộ dạng ủ rũ cúi đầu của nàng rất kỳ quái.

"Làm sao vậy, con cãi nhau với đám Đào Tử à?"

Huyên Huyên lắc đầu, sau đó nói: "Mẹ, sau này mẹ phải nấu nhiều món rau cho con nha."

Tôn Nhạc Giao nghe vậy hơi kinh ngạc, thế nhưng càng nhiều hơn chính là vui vẻ, đây là mặt trời mọc từ hướng tây sao?

Không ăn thịt đổi sang ăn rau dưa?

Huyên Huyên nói xong, suy nghĩ một chút, như vậy giống như có chút chịu thiệt, thế là lại bổ sung: "Thịt cũng phải nấu nhiều một chút."

Tôn Nhạc Giao cười ha hả, quả nhiên vẫn là con gái của nàng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment