Sau khi Tôn Nhạc Dao hiểu được Huyên Huyên phiền muộn bởi vì vấn đề vóc dáng, nàng cũng không có biện pháp gì hay.
Suy nghĩ một chút, nàng hỏi: "Con mỗi buổi tối đi ngủ có nằm mơ không?"
"Đương nhiên là có nằm mơ, con mơ giấc mơ đẹp nha." Huyên Huyên hưng phấn nói.
"Có đúng không? Vậy con đã mơ những gì?"
"Đồ ăn ngon."
Tôn Nhạc Dao: ...
Được rồi, nàng hẳn là nên nghĩ đến, nàng còn có thể mơ thấy cái gì đây, không trách nàng được.
"Như vậy đi, sau này con đi ngủ nằm mơ, làm cho đồ ăn cao lên, con sẽ cao lớn lên." Tôn Nhạc Dao nói .
"Thật sao?"
"Vậy con mỗi lần mơ thấy đồ ăn ngon rồi tỉnh dậy, có còn ăn được hay không."
Huyên Huyên nghe vậy thì chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu.
"Có thật nhiều đồ ăn mà mẹ làm cho con nha."
Trong lòng Tôn Nhạc Dao nghĩ thầm đương nhiên là phải làm cho con ăn rồi, bởi vì mỗi lần mơ thấy đồ ăn ngon, nàng đều nhắc mãi ở bên tai.
"Như này là được rồi nha, bởi vì nằm mơ thấy đồ ăn ngon, còn liền có ăn ngon, cho nên con nằm mơ thấy mình cao lớn lên thì nhất định sẽ cao lên."
Huyên Huyên nghe vậy thì mừng rỡ, cảm thấy mẹ nói rất có đạo lý, cao hứng hôn một cái ở trên mặt nàng, lại sung sướng đi tìm Đào Tử chơi đùa.
Nhìn nàng rời đi, Hà Tứ Hải giơ ngón tay cái với Tôn Nhạc Dao, đây thật sự là một biện pháp rất hay.
Với sự tin tưởng được ăn của Huyên Huyên, nhất định sẽ vô cùng tin tưởng đối với việc nàng cao lên.
Nhưng mà Tôn Nhạc Dao lại do dự.
"Nếu như nàng cao lên quá thì phải làm sao bây giờ? Nếu như lớn lên giống như chị gái của nàng thì còn tốt, chỉ sợ đầu nàng nảy sinh ý nghĩ bất chợt, mọc ra một cái kỳ tích, vậy thì sẽ thành chuyện xấu mất."
" y ..."
Chuyện này đúng là có thể, đặc biệt là lần trước Huyên Huyên vì lấy đồ ăn vặt trên tủ mà đột nhiên kéo dài cả người, suy nghĩ của trẻ con luôn kỳ lạ, cho nên có tất cả khả năng.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không có biện pháp gì hay.
"Nếu không, nói cho nàng, cao hơn Đào Tử một chút là được, cao quá nhiều, nàng chính là chị gái lớn rồi, không thể chơi đùa với mấy người Đào Tử được nữa."
Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì gật gật đầu, đây cũng là một biện pháp.
Lúc đang nói chuyện, Lưu Vãn Chiếu đi ra từ trong nhà.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn trong phòng, chỉ còn dư lại Lưu Trung Mưu, Trương Lục Quân và ông Tứ đang nói chuyện. Bà nội và bà Tứ thì nói chuyện riêng của bọn họ.
"Tứ Hải, không nghĩ tới khi còn bé anh còn chơi đùa như vậy nha." Lưu Vãn Chiếu vừa thấy Hà Tứ Hải liền nở nụ cười.
"→_→, ai mà không có thuở thơ ấu chứ."
"Nhưng không giống anh cho lắm."
"Không giống anh chỗ nào?" Hà Tứ Hải ghé sát vào hỏi.
Tôn Nhạc Dao liếc nhìn hai người đang đùa nhau, xoay người trở vào trong phòng.
Ba nhóc con chạy đã mệt rồi, ngồi yên ở trên ghế dài ở dưới bóng cây.
Bối Bối lấy đồ ăn vặt ra từ trong nhà, đây đều là ba mẹ mua cho hắn lúc trở lại. Hắn không nỡ ăn hết trong một ngày nên mỗi ngày ăn một chútm hiện tại lại lấy ra chia sẻ cho mọi người, có thể thấy rõ nhóc con này vô cùng tốt.
Hà Tứ Hải nhìn thấy, lúc này mới nhớ tới, bọn họ dẫn theo không ít đồ ăn trở về, dù sao trở về chừng mấy ngày, không thể không có đồ ăn vặt cho mấy nhóc được.
"Đào Tử, con chơi với Bối Bối ở đây, ba về nhà một chuyến."
Thế là Hà Tứ Hải bắt chuyện với Đào Tử một tiếng, chuẩn bị về nhà lấy đồ.
"Ba đi đâu vậy."
Đào Tử ngồi trên ghế dài nghe vậy lập tức nói.
"Ba về nhà một chuyến."
"Về nhà làm gì?"
"Ba mang theo rất nhiều đồ ăn vặt trở về, ba đi lấy cho các con."
"Há, vậy để em đi cùng, em cầm giúp anh." Huyên Huyên nghe vậy lập tức đứng dậy, nhét hết đồ ăn vặt trong tay về cho Bối Bối.
"Được thôi, vậy mấy người các em cùng đi với anh, Bối Bối, em cũng đi cùng đi."
Thế là Hà Tứ Hải lên tiếng chào hỏi với ông Tứ, mang theo bọn họ đi về nhà.
Lưu Vãn Chiếu cũng không có chuyện gì, thế là đuổi theo ở phía sau.
Mặc dù là nông thôn, thế nhưng đường xi măng đã được sửa vô cùng sạch sẽ, cũng vô cùng thuận tiện.
Trong quá khứ, Đào Tử không biết đã đi qua con đường này bao nhiêu lần, cho nên nàng giống như là một chó con, đi đầu chạy về phía trước.
Nàng thỉnh thoảng còn ngắt một cây cỏ đuôi chó ở ven đường, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt cái cành cây khô rồi đâm đâm vào trong bụi cỏ.
Sau đó một con chó không biết nhảy ra từ nơi nào, sủa inh ỏi về phía Đào Tử.
Đào Tử hét lên một tiếng rồi chạy ra sau, Huyên Huyên và Uyển Uyển lập tức ngăn ở trước mặt của nàng.
"Đi ra, đi ra chỗ khác."
Huyên Huyên duỗi bàn chân nhỏ ra, ra vẻ muốn đá nó, thế nhưng chó đất nông thôn căn bản là không sợ người, thậm chí còn muốn xông lên.
Nàng sợ đến mức nhanh chóng lùi về sau, trốn ở phía sau Uyển Uyển.
"Hừ, mày không nên tới đây, tao lợi hại lắm đó."
Uyển Uyển giậm chân một cái, bày ra vẻ mặt "Hung ác".
Nhưng mà có vẻ như cũng vô dụng.
Gâu gâu gâu ...
Chó đất sủa một trận inh ỏi về phía nàng.
Uyển Uyển tức giận đưa tay ra, kéo ở trên hư không một hồi, bỗng nhiên kéo về sau một cái.
Chó đất lập tức gào lên tại chỗ, xoay người nhìn đuôi mình.
Dù sao đuôi bị nhéo một cái, tuy rằng không đau, thế nhưng đã dọa đến chó rồi.
Mà lúc này Bối Bối phía sau tìm tới một cái cành cây khô, cầm ở trong tay xông qua vung vẩy một trận, giống như một vị kiếm khách, khiến cho chó đất sợ chạy trối chết.
"Anh Bối Bối, anh thật là lợi hại."
"Anh quá gỏi."
"Anh thật là lợi hại, hia hia ..."
Ba nhóc con khen một trận, khen cho Bối Bối đều cảm thấy xấu hổ.
Hà Tứ Hải vẫn không tiến lên hỗ trợ, chính là muốn xem bọn nhỏ xử lý như thế nào, cũng là để rèn luyện cho bọn nhỏ. Nếu như con chó kia thật sự xông lên cắn người thì hắn lại ra tay.
Hiện tại xem ra mấy đứa nhóc đều rất dũng cảm.
"Đi thôi." Hà Tứ Hải bắt chuyện một tiếng rồi đi về phía trước.
Đúng lúc này, Huyên Huyên chạy đến trước mặt hắn, nhìn hắn →_→ như vậy.
"Sao thế?"
"Vừa nãy có chó cắn Đào Tử, anh vì sao lại không bảo vệ nàng chứ?" Huyên Huyên xoa eo tức giận hỏi.
"Không phải là không cắn được sao?"
"Lỡ như, hả? Lỡ như thì sao, ừm ..."
Nàng ưỡn bụng, bày ra dáng vẻ mình rất tức giận.
"Không phải không có lỡ như sao? Lại nói không phải có em rồi sao?"
"Vậy nếu như cắn em thì phải làm sao bây giờ?"
"Cắn thì cắn đi, dù sao em cũng nhiều thịt."
"Em mới không nhiều thịt, không đúng, vì sao cắn em thì liền cắn?" Huyên Huyên tức giận dùng đầu nhỏ xông về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải bước lớn chạy về phía trước, nàng lập tức dùng sức đuổi theo ở phía sau.
"Đừng chạy, tên xấu xa này."
"Không chạy chính là thằng ngốc."
"Anh chạy không thoát."
"Không thử thì làm sao biết được?"
"Chờ em đuổi kịp anh, em muốn đánh cho mông anh nở hoa."
"Ai đánh ai còn chưa chắc đâu?"
"Tứ Hải, đã về rồi sao?"
"A, đúng vậy."
Trên đường gặp phải người quen, Hà Tứ Hải dừng lại bắt chuyện một tiếng, mắt thấy nhóc con sắp đến gần, hắn lại bắt đầu chạy.
Lưu Vãn Chiếu theo ở phía sau nhìn bọn họ nháo loạn.
"Tứ Hải, dắt theo trẻ nhỏ sao?"
"A, đúng vậy."
"Em lại không phải chó, mới không cần dắt." Huyên Huyên chạy tới nghe vậy thì tức giận nói.
"Thật là đáng yêu, dắt cho tốt đó."
Người quen cười nói với Hà Tứ Hải, sau đó vội vã rời đi.
Huyên Huyên tức mà không có chỗ phát tiết, thế là càng kiên định muốn đuổi kịp Hà Tứ Hải.
Bất tri bất giác, bọn họ đã đi lên trên sườn, trở lại nhà Đào Tử.
Hà Tứ Hải mở cốp sau xe, thấy Huyên Huyên thở hổn hển, nổi giận đùng đùng xông lại thì trực tiếp đưa túi đồ ăn vặt tới.
"Cầm lấy."
"Há, được nha."
Tay của nàng không chịu khống chế mà nhận lấy.
Cái gì mà tức giận chứ, tất cả đều không còn nữa.
"Ông chủ, những thứ này đều là cho em ăn sao?"
"Là cho các em ăn cùng nhau, em còn muốn ăn một mình?"
"Đương nhiên là sẽ không, em là bé ngoan biết chia sẻ cho mọi người."
Sau đó nàng quay người lại bắt chuyện với nhóm Đào Tử đang đi lên, để bọn họ đi nhanh lên một chút.
------
Dịch: MBMH Translate