Lúc xế chiều, mấy người bà nội trở về từ nhà của ông Tứ.
Dù sao bọn họ tới đây là để xem cuộc sống trong quá khứ của Hà Tứ Hải, mà không phải là đến để tán gẫu.
"Sáng sớm bị ông Tứ của cháu trực tiếp kêu qua, còn chưa ngắm nghía cẩn thận đây. Tứ Hải, cháu nghỉ ngơi ở đâu, là gian này sao?" Bà nội chỉ vào căn phòng phía ngoài rồi hỏi.
"Không phải, cháu ở bên này." Hà Tứ Hải chỉ về phía phòng bên trái.
Nhà lớn mặc dù là nhà gạch ngói, thế nhưng rõ ràng là tốt hơn nhiều so với phòng dùng gạch ống chống lên phía ngoài.
“Vậy ba mẹ của Đào Tử ở đâu?"
Hà Tứ Hải lúc này mới chỉ vào căn phòng gạch ống...
Sau đó lại chỉ vào căn phòng bên phải rồi nói: "Đó là chỗ ở của bà nội."
Bà nội lại không hồ đồ, nghe vậy thì tràn đầy cảm khái: "Ba mẹ của Đào Tử thực sự là người tốt, tiểu Chu cũng là người có phúc, có thể gặp được vợ chồng nhà này, đáng tiếc là ..."
"Đúng đấy, không thể gặp mặt bọn họ, thực sự là quá đáng tiếc." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh cũng thở dài.
"Người chết không thể ... Ừm ..." Lưu Trung Mưu vốn định nói người chết không thể sống lại, thế nhưng giữa đường lại dừng lại.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ cần sau này Tứ Hải chăm sóc tốt cho Đào Tử, coi như là đã báo đáp ân tình của vợ chồng bọn họ rồi."
"Là lý như thế, sau này cũng phải để thông gia nhọc lòng hơn rồi." Bà nội nói với hai vợ chồng Lưu Trung Mưu.
Hà Tứ Hải còn chưa kết hôn với Lưu Vãn Chiếu, Đào Tử đã thường xuyên phải làm phiền đến bọn họ, đợi đến kết hôn, có con, càng không thể không làm phiền bọn họ rồi.
"Đều là người một nhà, nói những này lại có vẻ khách sáo rồi."
"Đúng, đều là người một nhà, chúng ta đi vào nhà nhìn một cái, thuận tiện tế bái bà nội và cha mẹ của Đào Tử một chút." Bà nội nói.
Thế là Hà Tứ Hải mở cửa, dẫn mọi người đi vào trong nhà.
Huyên Huyên và Đào Tử đang chơi ở dưới cây liễu lớn nghe thấy động tĩnh liền lập tức chạy tới.
Nàng đứng ở giữa phòng, nhìn hai bên một chút, sau đó nhướng mày lên nói: "Trong phòng thật bẩn nha."
Nói xong cũng muốn đi cầm cái chổi và cái gầu ở góc tường, chuẩn bị quét tước vệ sinh.
"Không cần cháu làm đâu, cháu đi chơi, để bà quét tước là được rồi."
Dương Bội Lan ở bên cạnh thấy thế, muốn tiếp nhận đồ trên tay của nàng.
Cũng không ngờ rằng Đào Tử lại né tránh, không phục nói: "Cháu có thể làm được."
"Bà biết cháu có thể được, thế nhưng chúng ta ngày hôm nay có nhiều người như vậy, không cần trẻ nhỏ phải làm việc." Dương Bội Lan kiên trì giải thích.
Đào Tử không nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
"Đi chơi đi, ngày hôm nay chúng ta có nhiều người như vậy, không cần con giúp đỡ."
"Đúng, những việc này để người lớn làm là được." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Vậy cũng được."
Thấy không cần chính mình làm việc, Đào Tử cũng rất vui vẻ, thế là đứa cái chổi và cái gầu trên tay cho Dương Bội Lan.
Lúc nhóc con đi tới cửa, còn không quên quay đầu lại dặn dò: "Nhất định phải quét dọn sạch sẽ nha."
"Biết rồi, đi chơi đi." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.
Đào Tử lúc này mới hoan hô chạy ra ngoài.
"Thật hiểu chuyện." Bà nội nói.
"Nói như thế nào đây, trẻ nhỏ nhà nghèo trưởng thành sớm. Sau khi cha mẹ của Đào Tử qua đời, cháu phải kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên chỉ có Đào Tử và bà nội ở nhà, thân thể của bà nội lại không tốt, cho nên rất nhiều chuyện trong nhà đều là Đào Tử tự mình làm, giặt quần áo, nấu cơm, quét tước vệ sinh ..."
Hà Tứ Hải xưa nay chưa từng nói với người khác những lời này.
Mấy người phụ nữ tương đối cảm tính, nghe xong thì viền mắt đã đong đầy nước mắt.
Đặc biệt là Lưu Vãn Chiếu, nhớ tới lúc bọn họ lần đầu gặp mặt.
Khi đó, Đào Tử đi theo bên người Hà Tứ Hải, vừa đen vừa gầy, dáng vẻ rụt rè khiến cho người ta vô cùng thương tiếc.
Đặc biệt là trời mùa hè, nàng lại ở trong một căn nhà cũ nát với Hà Tứ Hải. Lúc nàng đến tìm bọn họ vào sáng sớm, hai người ngồi dựa vào góc tường ăn sáng.
Rõ ràng là ký ức rất khổ rất nghèo, nhưng mà không biết tại sao, Lưu Vãn Chiếu nghĩ lại, lại cảm thấy rất ấm áp, rất tốt đẹp.
Khi đó Đào Tử cười rất lớn tiếng, cũng rất vui vẻ.
Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại nhìn ra ngoài, thấy Đào Tử đang đuổi theo Uyển Uyển xung quanh cây liễu lớn.
Mà trên tay Uyển Uyển cầm một cành liễu.
Sự vui vẻ của trẻ nhỏ đúng là rất đơn giản.
"Vãn Chiếu ... Vãn Chiếu ..."
"Làm sao thế, bà nội." Lưu Vãn Chiếu nghe thấy bà nội ở gọi mình, thế là vội vàng tỉnh hồn lại.
"Đào Tử sau này phải nhờ cháu nhọc lòng chăm sóc nhiều hơn rồi, đúng là một đứa trẻ đáng thương." Bà nội nói.
"Bà nội, chuyện này không cần người nói, cháu cũng sẽ, cháu sẽ xem nàng ... xem nàng như con của chính mình mà chăm sóc."
"Tốt, tốt." Bà nội nghe vậy thì rất là hài lòng.
Sau đó nói với Dương Bội Lan: "Con và nhị tử cùng nhau quét dọn gian nhà một chút đi, nhất định phải sắp xếp cho sạch sẽ."
"Chúng cháu cũng đến giúp đỡ." Tôn Nhạc Dao nói.
"Vậy sao được, nào có chuyện để thông gia làm việc?"
"Không có cái gì mà không được cả, lại không phải là chưa từng làm, vừa vặn hoạt động một chút." Tôn Nhạc Dao nói xong liền lập tức cầm lấy khăn lau ở bên cạnh.
Lưu Vãn Chiếu cũng muốn giúp bận bịu, lại bị Hà Tứ Hải ngăn cản.
"Em mang theo mấy nhóc Đào Tử đến nhà chú hai mua mấy con vịt quay trở về, Đào Tử thích ăn vịt quay nhà chú hai."
"Hiện tại đi có phải là quá sớm rồi hay không?"
Lần trước Hà Tứ Hải đã dẫn nàng đi qua, nàng biết ở nơi nào.
"Không sớm, bởi vì ở nông thôn, người mua vịt quay không nhiều, mỗi ngày chú Hai làm không đến vài con, em đi quá muộn thì có thể sẽ bị bán hết."
"Vậy được rồi." Lưu Vãn Chiếu nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
"Chờ đã." Hà Tứ Hải lại gọi nàng lại.
"Em bảo Đào Tử dẫn em đến cửa hàng nhỏ trong thôn xem có bán pháo hoa hay không, buổi tối anh đốt pháo hoa cho các nàng xem."
"Ồ, nơi này cho đốt sao?" Lưu Vãn Chiếu có chút vui vẻ hỏi.
"Cho đốt, không ai quản."
"Vậy được, vậy em muốn mua nhiều một chút, em đã nhiều năm không đốt pháo hoa rồi." Lưu Vãn Chiếu nói xong, vui vẻ đi ra ngoài.
"Không khác gì là đứa nhỏ." Lưu Trung Mưu ở bên cạnh lắc lắc đầu.
"Đốt phải hoa thì có liên quan gì với trẻ con chứ, em cũng rất yêu thích, đáng tiếc là đã nhiều năm rồi không được đốt."
"Không giống nhau nha." Lưu Trung Mưu lập tức sửa lời.
"Làm sao lại không giống nhau?"
"Em đó là tình cảm, Vãn Chiếu nàng thuần túy là vì chơi."
Khá lắm, tiêu chuẩn kép này đúng là không ai bì được, thế là lặng lẽ rời đi ...
Gian nhà cũng không lớn, cộng với lại nhiều người, không bao lâu sau đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Mấy người bà nội còn đặc biệt đi thắp hương cho bà nội và ba mẹ của Đào Tử, cảm ơn bọn họ đã chăm sóc Hà Tứ Hải nhiều năm như vậy.
Trên thực tế chỉ có Hà Tứ Hải biết, ngoại trừ bà nội của Đào Tử ra, vợ chồng Hà Đào sợ là không nhận được sự cảm ơn của bọn họ nữa rồi.
"Oa, trong nhà thật là sạch sẽ."
Sau khi mua xong đồ trở về, Đào Tử đầu tiên là xông vào trong phòng nhìn trái nhìn phải, sau đó trực tiếp tiến vào trong phòng, chạy đến trên giường lăn mấy vòng, hài lòng đến không biết nên diễn tả như nào.
Mà Hà Tứ Hải thì lau chùi nồi và bếp sạch sẽ, chuẩn bị tối hôm nay sẽ nấu ăn ở nhà mình.
Lần này bọn họ mua rất nhiều món ăn mang về, thậm chí còn có một túi gạo, thứ nên mang tất cả đều mang đủ.
Mà ông Tứ lúc này mang theo một con gà đã giết thịt lại đây, chuẩn bị để cho bọn họ nấu ăn vào buổi tối.
Huyên Huyên nhìn thấy liền lập tức đi theo, nàng muốn nhìn một chút, có phải là củ cái trắng hoặc là cà rốt của Đào Tử hay không.
Nhưng mà gà đã được rút lông, rửa sạch, nàng nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra có phải hay không.
Nhưng mà nàng cảm thấy nó rất béo, làm gà dầu hành nhất định là sẽ rất ngon.
------
Dịch: MBMH Translate