Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1339 - Chương 1339: Thời Gian Buổi Tối.

Chương 1339: Thời Gian Buổi Tối. Chương 1339: Thời Gian Buổi Tối.

"Ba ba, đây thật sự không phải cà rốt hoặc là củ cải trắng sao?" Đào Tử nhìn chằm chằm vào gà trong mâm, buồn bã hỏi.

"Đã nói rồi, không phải, đây là gà nhà ông Tứ nuôi, đến nếm thử mùi vị."

Hà Tứ Hải đem gà nấu canh, thịt luộc dùng để làm gà dầu hành mà Huyên Huyên muốn ăn, hành lá nông thôn vô cùng thơm.

Đào Tử nhìn thịt gà trong bát mình, lại ngẩng đầu nhìn ba ba.

"Ăn đi, thật sự không phải củ cải trắng và cà rốt."

Đào Tử lúc này mới dùng đũa gắp lên, bỏ vào trong miệng nếm một cái.

"Thế nào? Ăn ngon không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đào Tử trực tiếp cầm chén đưa tới, "Lại thêm một miếng."

"Được." Hà Tứ Hải lập tức gắp cho nàng một khối lớn ...

Mọi người đều che miệng cười trộm.

Huyên Huyên có chút cuống lên, vội vàng nói: "Để lại cho em một chút."

"Yên tâm, còn có rất nhiều, nào có ăn được hết."

Huyên Huyên nghe vậy lúc này mới cảm thấy yên tâm.

"Uyển Uyển, em cũng ăn một chút." Hà Tứ Hải cũng gắp cho Uyển Uyển ở bên cạnh một ít.

"Hia hia… Cám ơn ông chủ." Uyển Uyển bưng bát ăn cơm vui vẻ nói.

"Em cũng muốn, em cũng muốn …" Huyên Huyên có chút cuống lên.

"Cái này cho em." Lưu Vãn Chiếu gắp cho nàng một phần ngực nhô ra rất lớn.

Thịt này nói thực sự thì không ngon một chút nào, nhìn xem em ăn thế nào.

"Dính chút dầu, dính chút dầu." Huyên Huyên vội vàng nói.

Dính chút dầu đều dễ ăn.

Nói thực sự, món ăn Trung Quốc không quá chú ý về nguyên liệu nấu ăn, nhưng lại vô cùng chú trọng về hương liệu.

Cho nên không quá khi nói mỹ thực Trung Quốc thực ra chính là điều phối gia vị, mỹ thực chân chính dựa vào nguyên liệu nấu ăn thực ra cũng không nhiều.

"Ăn nhanh lên một chút, ăn xong rồi, anh mang các em đi đốt pháo hoa."

Ba đứa nhóc nghe vậy lập tức hoan hô một trận.

Lúc này điện thoại di động của Tôn Nhạc Dao vang lên, là mẹ của Uyển Uyển gọi tới.

"Hia hia … Mẹ."

Uyển Uyển bưng bát ăn cơm, gương mặt nhỏ bóng nhẫy, nàng cứ như vậy mà trực tiếp trò chuyện video với mẹ mình.

"Đang ăn cơm tối sao? Ăn món gì ngon rồi?"

"Thật nhiều đồ ăn ngon nha, có gà, còn có vịt, còn có thịt ..." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Vậy sao? Vậy con ăn nhiều một chút."

"Được nha, mẹ, mẹ đã ăn cơm chưa?"

"Mẹ vẫn còn chưa ăn nha, mẹ chờ ba và em trai con về rồi cùng nhau ăn."

"Há, vậy mẹ có muốn tới ăn cơm cùng với con hay không?" Uyển Uyển hỏi.

"Ha ha, không cần đâu, con tự mình ăn đi." Chu Ngọc Quyên vui vẻ nói, con gái tri kỷ như vậy, nàng đương nhiên là cao hứng.

Nhưng mà Uyển Uyển lại trực tiếp quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Tôn Nhạc Dao cười, duỗi đầu đến trước màn hình điện thoại, cười nói: "Chị Chu, chị cũng tới đây đi, nhưng mà bọn em đã ăn trước rồi, mong chị có thể bỏ qua cho."

"Không được, Uyển Uyển nàng nói chơi thôi, các người cứ ăn đi." Chu Ngọc Quyên vội vàng nói.

"Mẹ, cơm nước xong chúng con còn đốt pháo hoa nha. Chúng con đã mua thật nhiều thật nhiều pháo hoa đây, mẹ tới đây chơi đùa cùng với con đi." Uyển Uyển vội vàng nói.

Sau đó lại cấp thiết nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Uyển Uyển bưng bát ăn cơm, liền "Xèo" rồi biến mất ở trước mặt mọi người.

Đào Tử đã quen, lạnh nhạt ăn cơm, thịt gà thật là thơm.

Rất nhanh Uyển Uyển đã Chu Ngọc Quyên xuất hiện ở trong nhà.

Chu Ngọc Quyên một mặt bất đắc dĩ, thực ra nàng đến rất không thích hợp, hơn nữa còn đi tay không, nhưng mà thực sự không từ chối được đứa nhỏ này.

Nhân lúc Uyển Uyển trở lại đón người, Tôn Nhạc Dao đã chuẩn bị kỹ bát đũa cho nàng, thấy nàng lại đây, vội vàng bảo nàng ngồi xuống.

"Thực sự là xấu hổ, quấy rối rồi." Chu Ngọc Quyên vội vàng nói với mọi người.

Đặc biệt là bà nội.

"Không cái gì mà xấu hổ, chuyện kết hôn của tiểu Chu và Vãn Chiếu đã làm phiền cháu nhiều như vậy, còn chưa nói lời cảm ơn cháu, ăn một bữa cơm thì đáng là gì, nhanh ngồi xuống đi."

Người cũng đã đến rồi, còn có thể như thế nào, Chu Ngọc Quyên chỉ có thể ngồi xuống cạnh Uyển Uyển.

"Hia hia …" Thấy mẹ ngồi ở bên cạnh mình, Uyển Uyển vô cùng cao hứng.

Sau đó duỗi đũa gắp thịt gà trong bát mình cho mẹ.

"Mẹ, người ăn đi, mẹ của Huyên Huyên làm nha, ăn rất là ngon."

"Có đúng không? Vậy mẹ phải cố gắng nếm thử mới được."

Uyển Uyển nói ngon, một mặt là bởi vì canh gà vốn đã hầm thịt gà vô cùng mềm.

Sau đó nàng lại xé thành sợi, phối hợp với hành dầu rồi chưng trên nồi lớn, làm cho thịt gà rất ngon miệng, hơn nữa nàng còn đặc biệt bỏ một chút đường, ăn vào có chút ngọt, đương nhiên rất được bọn nhóc hoan nghênh.

Thấy con gái gắp thức ăn cho mình, Chu Ngọc Quyên rất là cảm động.

Nàng không từ chối, mà là sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nói tiếng cảm ơn.

"Hia hia …"

Ăn xong cơm tối, mấy người Tôn Nhạc Dao đi rửa chén.

Vì chờ các nàng, Hà Tứ Hải chuẩn bị chờ một lát nữa mới đốt pháo hoa, tuy rằng mấy nhóc con đã rất vội rồi.

Nhưng mà bởi vì là mùa hè đến rồi, có rất nhiều muỗi, bay vo ve khắp nơi, bọn nhóc sợ đến mức trốn đông trốn tây.

"Quên mang theo xịt muỗi trở về rồi, nếu không em đi vào quán trong thôn nhìn một chút, hẳn là có bán." Lưu Vãn Chiếu vừa quạt hương bồ cho các nàng vừa nói.

"Không cần."

Hà Tứ Hải đi tới dưới cây liễu lớn, nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên thân cây.

Cây liễu lớn lặng lẽ đung đưa ở trong gió.

Sau đó tất cả con muỗi dường như gặp phải thiên địa, kết bè kết lũ bay đi tứ tán, không dám đến gần sườn núi.

Bọn nhóc gãi gãi đầu nhỏ, không có muỗi, trong lúc nhất thời các nàng còn chưa thích ứng kịp, hiếm khi mà yên tĩnh lại.

Nhưng mà chờ Hà Tứ Hải đưa ghế nằm của bà nội ra, ba đứa nhóc lại bắt đầu tranh nhau cướp cái ghế.

"Đào Tử, Huyên Huyên, Uyển Uyển ..."

Dưới sườn bỗng ánh lên một vệt sáng, giọng nói của Bối Bối truyền đến.

Hóa ra là Bối Bối và ông Tứ cũng lại đây rồi.

"Ông Tứ, các người ăn xong cơm tối rồi sao?"

"Ăn rồi, Bối Bối muốn qua tìm mấy người Đào Tử chơi, ông đưa nó lại đây rồi lập tức trở lại."

"Vội vàng trở lại làm gì, buổi tối lại không có chuyện gì, ngồi một hồi lại đi."

Lúc này bà nội ở bên trong phòng nghe thấy tiếng cũng đi ra.

"Tối hôm nay anh định sắp xếp chỗ ngủ như thế nào?" Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống bên cạnh Hà Tứ Hải rồi hỏi.

"Yên tâm đi, đêm nay để mọi người ngủ ở trong Phượng Hoàng Tập." Hà Tứ Hải nói.

Trong nhà lâu ngày không có người ở, tuy rằng đã quét dọn sạch sẽ, thế nhưng Hà Tứ Hải không chuẩn bị để mọi người ngủ ở trong phòng của ba mẹ và bà nội của Đào Tử.

Hắn vì giấu mấy thứ đồ liên quan đến hôn lễ ở trong Phượng Hoàng Tập đã vẽ ra mấy gian nhà độc lập, để tránh bị Lưu Vãn Chiếu phát hiện.

Nhưng mà chính hắn và Đào Tử lại dự định sẽ ngủ ở trong căn phòng trước đây của bọn họ.

"Mẹ, mẹ đã rửa sạch bát chưa."

Uyển Uyển không cướp được ghế nằm liền chạy ra phía sau bếp, nàng có chút không thể chờ đợi được nữa mà muốn đốt pháo hoa rồi.

"Sắp xong rồi, con đi chơi một hồi, mẹ lập tức tới ngay." Chu Ngọc Quyên đáp lời.

"Mẹ, con tới giúp đỡ mẹ." Uyển Uyển tuốt tuốt tay áo không tồn tại, một bộ muốn làm một vố lớn.

"Uyển Uyển thật là hiểu chuyện, không giống nhóc kia nhà em, chỉ có biết ăn thôi." Tôn Nhạc Dao lắc đầu thở dài nói.

Không nghĩ tới đúng lúc này, Huyên Huyên đột nhiên xông vào, nhìn Tôn Nhạc Dao với vẻ mặt nghi ngờ.

"Mẹ, con cảm thấy mẹ hình như là đang nói xấu con thì phải."

"Nào có, con nghe lầm rồi."

"Mới không phải, con rõ ràng nghe thấy mẹ nói con không có ngoan như Uyển Uyển."

"Vậy sao? Vậy mẹ nói cái gì rồi?"

"Ai, chỉ có biết ăn thôi." Huyên Huyên học giọng điệu của Tôn Nhạc Dao, chọc cho hai người đều bật cười.

"Đúng vậy, mẹ có nói như vậy, thế nhưng như này đâu có nói là con không ngoan đâu?" Tôn Nhạc Dao hỏi ngược lại.

Huyên Huyên gãi gãi đầu nhỏ, đúng là như vậy, nhưng mà nàng luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment