"Tránh xa một chút, cẩn thận một chút nha."
Mấy đứa nhóc vừa sợ lại thích chơi, Uyển Uyển và Huyên Huyên trốn phía sau mẹ, Lưu Vãn Chiếu chủ động ngăn Đào Tử ở phía sau lưng mình.
Thế nhưng Đào Tử không yên lòng Hà Tứ Hải đang dẫn lửa, nhiều lần căn dặn hắn phải cẩn thận.
"Biết rồi." Hà Tứ Hải trả lời một tiếng, đốt pháo hoa.
"Xì ..."
Đốm lửa tung tóe trong bóng tối, bọn nhóc trốn ở phía sau lưng mẹ ngó dáo dác.
Theo đốm lửa biến mất, bóng tối tạm thời buông xuống, theo một trận tiếng vang, lửa khói phóng lên trời, tỏa ra ở trong trời đêm, lưu lại sắc thái xán lạn.
"Oa ... " Bọn nhóc cùng nhau hoan hô.
Bọn nhóc từ sợ hãi, đã đánh bạo đi ra từ phía sau lưng mẹ, ngước đầu, nhìn kỹ bầu trời đêm.
Hà Tứ Hải đi tới đốt những cái khác, để chúng nó chiếu rọi lẫn nhau ở trong màn đêm …
Ngoại trừ pháo hoa, Lưu Vãn Chiếu còn mua thật nhiều pháo bông cầm tay và các loại pháo nhỏ khác.
Cho nên người vui vẻ nhất không phải là bọn nhỏ mà là chủ cửa hàng nhỏ trong thôn, những thứ này đều là đồ còn thừa từ tết, trên căn bản đều phải chờ tới tết năm sau mới có thể bán hết, hiện tại lại có thể bán hết chỉ trong một lần.
Cho nên hắn lúc này, cũng đang đứng ở cửa nhìn lên bầu trời cao.
Pháo hoa chỉ tỏa sáng trong chớp mắt, bầu trời rất nhanh lại trở nên tối om.
"Ai ..."
Ba đứa nhóc thở dài một tiếng, tràn đầy tiếc nuối.
“Còn có cái này nữa." Bối Bối cầm một cái pháo bông trong tay, hưng phấn nói.
Ba tên nhóc cũng muốn chơi, thế nhưng lại không dám.
"Chờ một lát lại đốt, còn có rất nhiều đây." Hà Tứ Hải xách một túi lớn đi ra.
Mấy người lớn cũng tràn đầy phấn khởi mà cầm lên, dắt tay bọn nhỏ đi đốt pháo.
Vị trí trên sườn núi rất lớn, không ảnh hưởng.
"Mẹ, người phải cẩn thận một chút nha." Uyển Uyển nhìn Chu Ngọc Quyên cẩn thận từng li từng tí một mà đốt pháo hoa, ở bên cạnh tràn đầy lo lắng.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì, cho dù có việc thì con cũng sẽ bảo vệ mẹ có đúng hay không?"
"Hừm, con sẽ bảo vệ mẹ." Uyển Uyển nói chắc như đinh đóng cột.
Thế nhưng ngay sau khi pháo hoa được đốt, nàng lập tức xông vào trong lồng ngực của mẹ, sợ đến mức không dám ngẩng đầu.
Mà Huyên Huyên bên này thì đang túm quần áo của mẹ thật chặt, trốn sau lưng nàng, ngó dáo dác, cẩn thận từng li từng tí một mà nhìn Lưu Trung Mưu đốt pháo hoa.
"Ba ba, ba thật là lợi hại nha, ba thật giỏi."
Nàng khen không hề keo kiệt, khiến cho Lưu Trung Mưu vui vẻ ra mặt.
Mà Đào Tử lại trực tiếp được Dương Bội Lan ôm vào trong ngực, ôm nàng nhìn Trương Lục Quân đốt pháo hoa cho nàng.
Về phần Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu thì đang chăm sóc Bối Bối, giúp hắn đốt pháo hoa.
Hai ông bà cụ thì ngồi ở trên băng ghế dài, tựa ở góc tường, cười hì hì nhìn mọi người chơi đùa.
Trong lúc nhất thời, trên sườn nhỏ tỏa ra ánh sáng lung linh, tràn ngập pháo hoa.
Thời gian vui vẻ thường đều rất ngắn ngủi, rất nhanh đã đến thời gian bọn nhỏ lên giường đi ngủ.
Uyển Uyển cũng tạm biệt mọi người, sau đó cùng mẹ trở về nhà, hẹn cẩn thận ngày mai lại đến chơi. Năng lực này của nàng thực sự là quá thuận tiện rồi.
Ông Tứ đại khái là cũng chú ý tới bên này, thấy đã đốt xong pháo hoa thì qua đó đón Bối Bối về nhà.
Huyên Huyên và Đào Tử tuy rằng còn muốn chơi, thế nhưng thực sự không nhịn nổi cơn buồn ngủ, chỉ có thể cùng nhau lên giường ngủ, hi vọng các nàng đêm nay có thể có một giấc mơ đẹp.
...
Ngày thứ hai, trời mới sáng, Huyên Huyên mặc áo ngủ đã xông vào phòng của Hà Tứ Hải.
Nàng trực tiếp bò lên trên giường, đặt mông ngồi ở trên bụng Hà Tứ Hải, coi hắn là ghế, lắc lắc Đào Tử đang ngủ say ở bên cạnh.
"Đào Tử, Đào Tử, trời đã sáng rồi, nhanh thức dậy một chút nha."
Cũng may là nàng không ngồi ở trên người Đào Tử, nếu không đứa nhóc hẳn là đã đánh nhau một trận rồi.
Đào Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Huyên Huyên, sao chị lại vào giấc mơ của em rồi."
Nàng còn chưa tỉnh ngủ.
" y ... Đây không phải mộng, chị kêu em thức dậy đi chơi." Huyên Huyên nói.
"Nhưng mà em còn muốn ngủ." Đào Tử trở mình, quay mông lại với nàng.
Huyên Huyên lập tức đứng lên, chống đầu, quay mông về trời, đối mặt nhìn Đào Tử.
"Đào Tử, không thể làm sâu lười, mặt trời đã phơi mông rồi nha."
"Em là sâu lười, em là trẻ nhỏ." Đào Tử mơ mơ màng màng nói.
Nàng không dậy, Hà Tứ Hải thì bị đánh thức rồi. Hắn ngồi dậy, vừa vặn thấy Huyên Huyên đang cong mông ở bên cạnh, liền trực tiếp vỗ nhẹ hai cái.
"Ai nha."
Huyên Huyên che mông phồng miệng, rất là bất mãn.
"Sáng sớm, em không ngủ, muốn làm gì?"
"Muốn tìm Đào Tử chơi." Huyên Huyên trề môi nói.
"Chơi? Em không phải là đói bụng đó chứ?" Hà Tứ Hải nhìn về phía bụng của nàng.
Huyên Huyên lập tức ha ha, vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, xem ra là bị hắn nói trúng rồi.
"Tối hôm qua chưa ăn no sao?" Hà Tứ Hải đứng dậy xuống giường, nghi hoặc hỏi.
"Ăn no rồi, thế nhưng tiểu tinh linh trong bụng em nhân lúc em ngủ đã gia công thức ăn em ăn thành dinh dưỡng, để cho em cao lên." Huyên Huyên cao hứng nói.
"Ồ, ai nói cho em như những thứ này vậy?"
"Tối hôm qua mẹ nói với em nha." Huyên Huyên đắc ý nói.
Tôn Nhạc Dao thực sự là dụng tâm lương khổ, hi vọng Huyên Huyên thật sự có thể cao lên được.
Hà Tứ Hải xuống giường thay quần áo, ra ngoài phòng chuẩn bị bữa sáng, mặc kệ hai đứa nhóc dằn vặt.
Thời tiết bây giờ đang dần trở nên nóng nực, cũng không sợ lạnh.
Thấy Hà Tứ Hải đi ra ngoài, Huyên Huyên cúi đầu lại bắt đầu đối phó với Đào Tử đang ngủ say.
Nàng đặt mông ngồi ở trên gối của Hà Tứ Hải, chân ngắn nhỏ nhếch lên, chân nhỏ nhích tới nhích lui, nhàn nhã nói: "Quả đào lớn, tiểu Đào tử, Đào Tử thấp, Đào Tử mập, Đào dẹt ..."
Quả thực giống như là Đường Tăng niệm kinh, Đào Tử rất nhanh đã bị nàng niệm cho tỉnh rồi.
Nàng xoa xoa con mắt, bất mãn mà ngồi dậy.
"Chị làm gì thế?"
"Gọi em dậy."
"Nhưng mà em không muốn dậy, em chính là muốn đi ngủ."
"Vì sao không muốn dậy, là bởi vì em đang mộng đẹp sao? Có phải có là đồ ăn ngon hay không?" Huyên Huyên lập tức tiến lên trước hỏi.
Đào Tử lắc đầu một cái, nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp.
Huyên Huyên gãi đầu một cái, sau đó nằm ở bên người nàng, dùng cánh tay ôm lấy nàng, chân ngắn kẹp lấy nàng.
Đào Tử lập tức không dễ chịu.
"Chị làm gì thế?" Đào Tử có chút thiếu kiên nhẫn rồi.
"Chị ôm em đi ngủ, em không cần phải để ý đến chị." Huyên Huyên cười hì hì nói.
Rất hiển nhiên, nàng là cố ý.
Đào Tử bị cô gái mập nhỏ này ép cho sắp phát điên rồi, vô cùng buồn bực.
"Chị là tên xấu xa." Nàng đưa tay đi nắm gương mặt nhỏ bé của Huyên Huyên.
"Nắm không được, nắm không được …" Huyên Huyên lăn qua lăn lại tránh né.
Đào Tử đương nhiên là không cam tâm, bò ngồi dậy đến, nhào về phía người nàng, hai người lăn làm một đoàn.
Nháo như vậy, Đào Tử nào còn có cái gì là buồn ngủ nữa, chỉ có thể dậy theo Huyên Huyên.
Huyên Huyên rất là đắc ý, xoa eo đứng ở trên giường cười ha ha, giống như là vua của thế giới.
Sau đó nàng ngửi được một mùi hương, vừa quay đầu, liền thấy Uyển Uyển đang cầm cái bánh bao lớn ngồi xổm ở cửa nhìn nàng.
Thấy nàng nhìn qua, lập tức nháy mắt, giống như đang nói, em tiếp tục, đừng động đến chị.
"A ô ..."
Nàng cắn một miếng bánh bao thịt heo, thật là thơm.
Huyên Huyên: (ˉ﹃ˉ)
Nàng hiện tại cũng không quản Đào Tử nữa, trực tiếp nhảy xuống giường, chạy về phía Uyển Uyển.
"A ô ..."
Uyển Uyển ăn nốt miếng bánh bao thịt heo cuối cùng trong tay.
Huyên Huyên: (⊙o⊙) ...
------
Dịch: MBMH Translate