Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1341 - Chương 1341: Em Trai Hà Cầu.

Chương 1341: Em Trai Hà Cầu. Chương 1341: Em Trai Hà Cầu.

Huyên Huyên cảm thấy rất tức giận vì Uyển Uyển không để lại miếng bao thịt heo cuối cùng cho nàng.

Mà Đào Tử thì lại vô cùng khó chịu vì Huyên Huyên sáng sớm đã gọi nàng dậy.

Cho nên bọn nhỏ đều đang trừng lẫn nhau, chỉ có Uyển Uyển là hia hia …

"Không phải chị không cho em ăn, em vẫn không chưa đánh răng rửa mặt, cho nên không thể ăn đồ ăn nha."

Uyển Uyển nói có lý có chứng cứ, nhưng mà trong lòng Huyên Huyên vẫn rất không thoải mái.

Vậy thì không thể chờ em đánh răng rửa mặt rồi lại ăn sao?

Nàng quyết định ngày hôm nay, không, sáng sớm hôm nay sẽ không để ý đến Uyển Uyển nữa.

"Ồ, Uyển Uyển, em đến sớm như vậy sao? Ăn sáng chưa?" Hà Tứ Hải nhìn thấy Uyển Uyển, kinh ngạc hỏi.

Uyển Uyển còn chưa nói, Huyên Huyên đã cướp trước trả lời: "Nàng đương nhiên là ăn rồi, ăn bánh bao thịt heo, vô cùng thơm, thế nhưng nàng lại ăn một mình, không cho em và Đào Tử ăn, thật là xấu …"

Oán khí của nhóc con còn rất sâu ...

Nhưng mà đầu nhỏ còn rất thông minh, biết mang theo Đào Tử.

"Hừ, em mới không muốn ăn bánh bao thịt heo, em chỉ muốn đi ngủ." Đào Tử nói xong, ngáp một cái.

"Được rồi, hai người đi đánh răng rửa mặt đi." Hà Tứ Hải kéo các nàng qua.

Lúc này bà nội cũng chống ba tong đi ra.

"Tiểu Chu, sao các cháu đều dậy sớm như thế?"

"Còn không phải là do con vật nhỏ này, đại khái là đói bụng rồi, sáng sớm liền tỉnh sớm." Hà Tứ Hải thuận tay gõ gõ đầu nhỏ của Huyên Huyên, nhóc con bất mãn mà rung đùi đắc ý tránh né.

"Trẻ nhỏ đang trong thời điểm cao lên, cần ăn nhiều một chút, cháu nấu bữa sáng chưa? Có muốn bà giúp đỡ hay không?"

"Không cần, bà cũng đi đánh răng rửa mặt đi." Hà Tứ Hải lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt đã chuẩn bị từ trước ra ra.

Mà lúc này Đào Tử và Huyên Huyên đã rửa mặt xong rồi.

Hai người bọn họ rửa không khác gì mèo rửa, dùng khăn mặt tùy tiện lau hai cái ở trên mặt, lừa gạt cho xong việc.

Hà Tứ Hải cũng mặc kệ các nàng, chỉ là vắt khăn mặt giúp các nàng một hồi, có rất nhiều chuyện mà hiện tại dạy cũng vô dụng, các nàng chậm rãi sẽ học được thôi.

"Huyên Huyên ..."

Uyển Uyển thấy Huyên Huyên rửa mặt xong, đi tới.

"Hứ." Huyên Huyên dẩu miệng lên, uốn mông nhỏ một cái, quay lưng lại với nàng.

"Huyên Huyên, hia hia …"

"Em tức rồi, em hiện tại không muốn nói chuyện với chị." Huyên Huyên lớn tiếng nói.

"Nhưng mà, chị đã nói chuyện rồi nha?" Đào Tử ở bên cạnh gãi gãi đầu.

"Hia hia ..."

Huyên Huyên bị làm cho tức đến phát điên.

"Chị mới không có, chị chính là muốn nói với nàng, chị bây giờ không muốn nói chuyện với nàng."

"Há, được rồi, Đào Tử, cái này cho em ăn." Chỉ thấy Uyển Uyển đưa tay nhẹ nhàng tóm trên không trung một cái, sau đó bắt được một cái bánh bao thịt heo.

Huyên Huyên: (o o)

Đào Tử cũng không khách sáo, trực tiếp tiếp nhận rồi cắn một miếng.

"Thật ngon." Trong miệng Đào Tử nhồi đầy bánh bao thịt, mồm miệng không rõ.

"Uyển Uyển ..." Huyên Huyên lập tức chạy tới.

Uyển Uyển: →_→

"Huyên Huyên, chị không phải nói không muốn nói chuyện với Uyển Uyển sao?" Đào Tử ở bên cạnh vừa ăn bánh bao thịt heo vừa nói.

Huyên Huyên: ...

Làm sao xưa nay không phát hiện, Đào Tử lại xấu như thế chứ.

"Chị vừa nãy đã nói thế nào?" Huyên Huyên hỏi ngược lại.

"Chị nói chị hiện tại không muốn nói chuyện với Uyển Uyển." Đào Tử nói.

"Đúng rồi, chị vừa rồi nói là hiện tại, không phải bây giờ, bây giờ chị …"

Được rồi, chính Huyên Huyên cũng bị mình nói cho có chút mê mang.

"Nói chung, em bây giờ muốn nói chuyện với chị."

Huyên Huyên giống như một con chó con, còn suýt chút nữa thì le lưỡi.

"Vậy cũng tốt, cho em bánh bao thịt này." Uyển Uyển đưa tay lấy một cái đi ra.

"Uyển Uyển, chị thật tốt." Huyên Huyên lập tức nhận lấy, vô cùng vui vẻ.

Uyển Uyển thấy bà nội súc miệng xong, lập tức chạy lên đưa cho bà nội một cái bánh bao thịt.

"Cho bà ăn sao?" Bà nội hơi kinh ngạc hỏi.

"Vâng, mẹ làm đố, ăn thật ngon, cho bà ăn."

Uyển Uyển nhón chân, giơ bánh bao thịt lên cao, dáng dấp nhỏ cực kỳ đáng yêu.

"Vậy cháu tự mình ăn đi." Bà nội cười nói.

"Cháu đã ăn rồi nha."

"Vậy sao? Vậy thì bà cố cũng không khách sáo nữa." Bà nội cười ha hả nhận lấy.

Sau đó nếm thử một miếng.

Sau đó khen ngợi ở trong ánh mắt chờ mong của Uyển Uyển: "Thật ngon, mẹ cháu thật giỏi."

"Hia hia …"

Bà nội đúng là cảm thấy rất ngon, chủ yếu vừa ấm vừa mềm, đặc biệt thích hợp cho người già răng lợi không tốt như nàng.

Lúc này mọi người đều dồn dập rời giường.

"Không nghĩ tới ngủ bên trong đúng là rất thoải mái, yên tĩnh, không khí lại tốt, ôn hòa."

Sau khi Tôn Nhạc Dao đi ra thì tán dương không dứt.

"Đây không phải là động thiên trong thần thoại đó chứ?" Lưu Trung Mưu tiếp lời.

"Nếu như đúng là động thiên, vậy cũng là chỗ của thần tiên, chúng ta ở bên trong đương nhiên sẽ cảm thấy thoải mái rồi." Tôn Nhạc Dao cười nói.

Mà hai vợ chồng Trương Lục Quân cũng không có phát biểu ý kiến gì, mà là đi nhà bếp chuẩn bị hỗ trợ cho Hà Tứ Hải.

Lưu Vãn Chiếu kéo hai đứa nhóc tới, giúp các nàng chải đầu.

"Chị, ngày hôm nay em dậy vô cùng sớm nha." Huyên Huyên vừa ăn bánh bao vừa nói với chị gái.

Khó có được thời gian nàng tự dậy sớm, đúng là rất đáng để kiêu ngạo.

"Hừ, còn gọi cả cháu dậy, cháu đang ngủ say." Nói tới chỗ này, Đào Tử liền tức giận.

"Được rồi, hai người các em đứng yên nào, bánh bao thịt từ đâu đến vậy?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Uyển Uyển cho chúng cháu, dì muốn ăn không?" Đào Tử giơ bánh bao thịt đã bị nàng gặm như bánh răng lên rồi.

Huyên Huyên thấy Đào Tử rộng lượng như vậy, cũng không cam lòng yếu thế, suy nghĩ một chút rồi cũng giơ bánh bao trong tay lên: "Chị, em cho chị nếm thử, ăn thật ngon nha."

"A ..." Lưu Vãn Chiếu cố ý há to mồm, cúi người xuống.

Huyên Huyên lập tức rụt tay trở lại.

"Chị vẫn là ăn của Đào Tử đi."

"Quỷ hẹp hòi."

Lưu Vãn Chiếu gõ nhẹ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng, Huyên Huyên cũng không ngại, chỉ cần không ăn đồ của nàng liền được.

Lưu Vãn Chiếu đương nhiên sẽ không ăn của Đào Tử, lại nói Hà Tứ Hải đã nấu xong bữa sáng rồi.

Mọi người ăn xong bữa sáng cũng không có chuyện gì làm, thế là Hà Tứ Hải chuẩn bị mang mọi người đi dạo một chút, nhưng mà lúc đi ngang qua trước bể nước tại cửa thôn, Hà Tứ Hải dừng bước.

Hắn nhớ tới lần kia trở về, gặp phải Hà Cầu bị chết đuối.

Hà Cầu có thể nói là người lớn lên từ bé với hắn, nhưng lúc gặp lại, hai người lại cách biệt âm dương.

"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, thế nhưng Đào Tử ở bên cạnh lại nói: "Anh Hà Cầu chết chìm ở chỗ này."

Sau khi Hà Cầu chết đuối, bà nội đã cảnh cáo Đào Tử, cấm nàng đến gần bể nước một mình.

"Hà Cầu là bạn của Đào Tử." Hà Tứ Hải nhỏ giọng giải thích một câu với mọi người.

Cũng là một trong ít người bạn của Đào Tử số.

"Anh Hà Cầu đối với cháu rất tốt." Đào Tử lẩm bẩm.

Nàng hơi nhớ anh Hà Cầu rồi.

Đúng lúc này, một người đi tới, chào hỏi từ phía xa.

"Tứ Hải, trở về lúc nào thế?"

Là mẹ của Hà Cầu- Mã Xuân Hoa, trong tay nàng còn ôm một đứa bé.

"Chào dì, Đào Tử lập tức chạy tới." Tò mò nhìn về phía em bé trên tay nàng.

"Đào Tử, đã lâu không gặp nha, lần trước còn chưa cảm ơn cháu đã tặng quà cho Hà Cầu." Mã Xuân Hoa cười nói, trên mặt đã không còn bi thương từ quá khứ.

"Dì ơi, đây là em bé của dì sao?"

"Đúng vậy, đây là em bé dì mới sinh. Cháu nhìn một chút, có phải là rất giống với anh Hà Cầu của cháu hay không? Dì đã đặt tên của anh trai cho hắn, hắn cũng tên là Hà Cầu."

Mã Xuân Hoa ngồi xổm người xuống, để Đào Tử thấy rõ em bé trong lòng nàng.

"Anh Hà Cầu?" Đào Tử vui mừng gọi.

"Hiện tại không thể gọi là anh trai rồi, cháu nên gọi là em trai Hà Cầu." Mã Xuân Hoa cười nói.

Em bé trong lòng Mã Xuân Hoa hướng về phía Đào Tử không ngừng mà nha nha nha, giống như là đang chào hỏi với nàng.

"Ha ha, em trai Hà Cầu, chờ em lớn rồi, chúng ta cùng nhau chơi đùa." Đào Tử vui vẻ nói.

"Ôi chao, ôi chao, ôi chao …" Nhóc con vung vẩy tay nhỏ, lộ ra nụ cười.

"Đào Tử, xem ra hắn rất yêu thích cháu nha." Mã Xuân Hoa nói.

"Hì hì, cháu cũng yêu thích hắn." Đào Tử vui vẻ nói.

Anh trai Hà Cầu, nhanh lớn lên một chút ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment