Hiện tại vừa mới qua mùa xuân, mùa hè vừa tới, cỏ dại trên đất xanh mướt, các loại hoa nhỏ tranh nhau khoe sắc, khung cảnh vốn bình thường lại trở nên đặc biệt đẹp đẽ.
Đặc biệt là trên sườn dốc, giống như được trải lên một tấm thảm màu lục, bởi vì ít người giẫm đạp cho nên là vô cùng xinh đẹp.
"Ba ba, ba ba, ba nhìn kìa, có trứng tôm nha."
Đào Tử mắt tinh, hưng phấn nhìn mấy cái móng vuốt nhỏ đang nhích tới nhích lui ở trong bụi cỏ bên bờ sông.
"Đúng vậy thật, đã rất nhiều năm chưa thấy tôm dại rồi." Lưu Trung Mưu cũng một mặt sửng sốt.
Trong quá khứ, lúc hắn ở nông thôn, chỉ cần bỏ một túi lưới xuống sông thì luôn có thể bắt được mấy con tôm nước ngọt tới ...
Nhưng chúng nó lại đang dần dần biến mất, cũng không biết là bị người ăn sạch, hay là bởi vì thuốc sâu trong ruộng nhiều, nói chung ngoại trừ nhân giống nuôi trồng ra thì đã hầu như không còn thấy bóng dáng của tôm dại nữa rồi.
Cho nên ngày hôm nay lúc nhìn thấy tôm dại, hắn cũng rất kinh ngạc.
"Nếu không còn chuyện gì, chúng ta tới đó câu tôm hùm đất đi?" Hà Tứ Hải đề nghị.
Ba đứa nhóc đương nhiên là hưng phấn gật đầu.
Nhưng mà Trương Lục Quân lại bất đắc dĩ nói: "Đều là đồ chơi của trẻ con."
Nhưng mà một mình hắn phản đối cũng vô dụng.
Hà Tứ Hả tìm cây gậy, buộc sợi dây, lại làm một ít thịt nát, tìm một cái cần trục.
Huyên Huyên và Đào Tử đều có kinh nghiệm câu tôm hùm đất. Đào Tử trước đây từng câu, mà Huyên Huyên lúc nhỏ cũng thường xuyên câu tôm hùm, khi đó đều không ai ăn, bị các nàng buộc vào dây xem thành đồ chơi.
Về phần Uyển Uyển, vậy thì càng không cần phải nói rồi, quãng thời gian trước nàng mới câu tôm hùm đất cùng Hà Tứ Hải, tự nhận cũng là cao thủ, rất lợi hại.
Nhưng mà Huyên Huyên lại sợ nước, đặc biệt là sông như vậy, nàng không dám đến gần.
Thế là Hà Tứ Hải bảo nàng và bà nội chờ ở trên sườn, hỗ trợ nhìn thùng.
Trương Lục Quân lúc mới bắt đầu còn ghét bỏ, cảm thấy là trò chơi của trẻ nhỏ, thế nhưng chờ sau khi hắn câu được một con, mới phát hiện câu tôm đúng là việc gây nghiện, đặc biệt có cảm giác thành công, giọng nói cao hứng đều tăng cao lên quãng tám.
Cũng không biết phải chăng là bởi vì vừa mới đầu hạ cho nên tôm hùm nước ngọt trong sông vẫn chưa bị người bắt, hay là còn có những nguyên nhân gì khác, đến giữa trưa, đám người bọn họ dĩ nhiên lại câu được non nửa thùng, đủ cho bọn họ ăn một bữa trưa rồi.
Mà tuy Huyên Huyên ngồi cùng bà nội ở trên sườn không tham dự, thế nhưng nàng không ngừng mà dùng cỏ và cành cây chơi đùa tôm hùm nước ngọt ở bên trong thùng, chính mình chơi đến rất vui vẻ.
Chỉ lát nữa đã là buổi trưa rồi, Hà Tứ Hải bắt chuyện mọi người trở lại, nhưng mà mọi người còn đều lưu luyến.
"Buổi chiều lại đến." Trương Lục Quân nói.
"Con không phải nói đây là trò chơi của trẻ con hay sao?" Bà nội ở bên cạnh không chút khách sáo mà nói mát.
"Con còn trẻ." Trương Lục Quân hiếm khi nói đùa một câu, mọi người đều cười vui vẻ.
Chỉ có ba đứa nhóc là không hiểu mọi người đang cười cái gì.
Chờ bọn hắn về đến nhà, ngoài ý muốn phát hiện Bối Bối đang ngồi ở dưới cây liễu lớn, thấy bọn họ trở về liền lập tức xông tới.
"Ồ, Bối Bối, em đến lúc nào thế? Ở đây làm gì?"
"Em đến đây lâu rồi, em đến tìm mấy người Đào Tử chơi, còn có ông nội mời mọi người buổi trưa qua đó ăn cơm."
"Buổi trưa mọi người sẽ không qua đâu, tự mình nấu. Em nhìn xem, mọi người câu được rất nhiều tôm hùm, buổi trưa bọn anh nấu tôm hùm, em buổi trưa cũng ở lại ăn với mọi người đi."
"Được."
Bối Bối là trẻ nhỏ, không nghĩ nhiều như người lớn, còn có thể thoái thác một, hai câu, hắn nghe vậy liền trực tiếp đồng ý.
"Anh Bối Bối, em buổi sáng câu được thật nhiều tôm hùm gai, anh nhìn xem, cái con đen sì, cường tráng nhất chính là em câu được đó."
"Vậy sao, Đào Tử thật là lợi hại, ông nội không cho anh tới gần bể nước, nói rất nguy hiểm." Bối Bối nói với vẻ hâm mộ.
"Buổi chiều chúng em còn đi, anh đi cùng chúng em đi." Đào Tử mời.
"Được, được." Bối Bối liền vội vàng gật đầu đáp ứng, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ ông nội giao cho hắn.
Mãi đến tận khi Hà Tứ Hải nấu xong cơm, ông Tứ đợi lâu Bối Bối không thấy trở về nên đi qua xem, Bối Bối lúc này mới nhớ tới là mình còn chưa về nhà nói lại với ông nội một tiếng.
"Ha ha, ông nội, cháu quên mất, cháu buổi chiều còn muốn đi câu tôm hùm đất với mấy người Đào Tử nữa nha."
Nhóc con không sợ ông nội một chút nào, nhìn thấy hắn liền vui cười hớn hở.
"Cháu đó nha." Ông Tứ cũng là vô cùng cưng chiều hắn.
"Cùng ông nội về nhà ăn cơm đi." Thấy Hà Tứ Hải đã nấu xong cơm rồi, ông Tứ cũng không cưỡng cầu nữa.
"Chúng cháu sáng sớm câu được không ít tôm hùm, cháu bảo Bối Bối ở lại đây ăn trưa, ông Tứ, ông buổi trưa cũng ở lại ăn đi."
"Vẫn là không được, bà Tứ của cháu ở nhà một mình thì sao."
"Vậy cũng mời nàng qua đây luôn."
"Còn đến cái gì nữa, trong nhà nếu nhiều món ăn như vậy, hiện tại thời tiết lại nóng, để tới ngày mai nhất định sẽ hỏng." Ông Tứ nói xong, dặn dò Bối Bối một câu rồi xoay người rời đi.
"Ông Tứ đúng là một người tốt." Trương Lục Quân ở bên cạnh bỗng nhiên nói một câu.
Được hắn nhắc nhở, Hà Tứ Hải bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
"Ba, ngày hôm qua ông Tứ đã nói những gì với các người rồi?"
"Không có gì cả." Trương Lục Quân lại không muốn nhiều lời.
Hà Tứ Hải càng ngày càng tò mò, chuyện này có cái gì không thể nói với hắn sao?
"Tiểu tử ngốc, còn có thể có cái gì, ông Tứ của cháu lo lắng chúng ta chiếm nhà Đào Tử. Có câu nhà nát cũng đáng giá bạc triệu, đối với Đào Tử mà nói, nhà nát không sao cả, chỉ cần ở thì vĩnh viễn chính là nhà." Bà nội vừa đi tới vừa cười nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, thì ra ông Tứ là nghĩ như vậy.
"Vậy các người đã nói với hắn như thế nào."
"Có thể nói cái gì? Đương nhiên nói cháu họ Hà, cái nhà này dù sao cũng là họ Hà, mà không phải là Trương." Bà nội nói.
Nhưng mà sau khi nói xong, bà nội lại lặng lẽ nói: "Tứ Hải, sau này cháu sinh nhiều thêm mấy đứa, để một đứa trong đó họ Trương, nhà lão Trương chúng ta cũng chỉ có một đứa cháu trai là cháu."
Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với suy nghĩ của bà nội, nếu như không nghĩ như vậy, hắn mới cảm thấy kỳ quái. Nhưng mà bà nội có thể hiểu cho hắn, đồng thời không ép buộc hắn, khiến cho hắn rất là cảm động.
Thế là cười nói: "Đây không phải là chuyện mà một mình cháu có thể quyết định."
"Vậy cháu và Vãn Chiếu cùng nhau cố gắng một chút."
"Ha ha, cháu biết rồi, bà nội, chúng cháu sau này nhất định sẽ sinh nhiều thêm mấy đứa nhỏ." Hà Tứ Hải cười nói.
"Bà nội chỉ nói là chơi, suy nghĩ của người trẻ tuổi các cháu bây giờ cũng không giống với mấy người già như bà nha." Bà nội nói xong liền chống ba tong rời đi.
Hà Tứ Hải trong lúc nhất thời cũng không hiểu nổi suy nghĩ của nàng.
Bà nội đi tới dưới cây liễu lớn, mấy đứa nhóc đang chơi đùa.
"Một, hai một, một, hai một ..." Thì ra bọn nhóc đang nhảy ô.
Nhìn mấy đứa nhóc nhảy nhót trước mắt, bà nội lại quay đầu nhìn một chút Hà Tứ Hải đứng ở trước cửa một chút.
Giống như đang nhớ tới những khoảng thời gian trong quá khứ.
Nàng đứng ở trước cửa, nhìn tiểu Chu và tiểu Lộc chơi đùa ở trong sân.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chỉ chớp mắt đều đã lớn rồi.
Bà nội ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn cây, ánh mặt trời xuyên qua cành liễu, đong đưa theo gió nhẹ, hào quang lấp loé, ngày hôm nay thực sự là một ngày = vô cùng tốt.
Đáng tiếc nàng làm thế nào cũng không thấy rõ trên bầu trời có mây hay không.
Nàng thật sự già rồi.
"Ăn cơm thôi." Lưu Vãn Chiếu đi ra từ trong nhà, bắt chuyện với mọi người.
Bà nội cúi đầu, chống ba tong rồi cười nói với mấy đứa nhóc: "Chúng ta vào nhà ăn cơm thôi."
"Vâng ạ."
Mấy đứa nhỏ xông tới, đứa thì nắm tay nàng, đứa thì đi trước dẫn đường, đứa thì đi sau lưng nàng ...
Như vậy đã rất tốt rồi, không phải sao?
------
Dịch: MBMH Translate