Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1343 - Chương 1343: Tình Yêu Của Người Nhà.

Chương 1343: Tình Yêu Của Người Nhà. Chương 1343: Tình Yêu Của Người Nhà.

"Ai yo, ai yo… Con đã trở về ... hia hia …" Uyển Uyển mang theo cái thùng, xuất hiện ở trong phòng khách.

Sau đó nàng quay đầu nhìn lại, đúng dịp thấy Lâm Trạch Vũ đang cầm điện thoại di động ngồi ở trên ghế sô pha, đang nhìn nàng.

"Hia hia … chào em trai nha." Uyển Uyển vẫy vẫy tay với hắn.

"Chị ngày hôm nay lại chạy đi đâu chơi rồi?" Lâm Trạch Vũ có chút ngạc nhiên hỏi.

"Hia hia… Chị cùng ông chủ câu tôm hùm gai, câu được rất nhiều nha, buổi tối để mẹ nấu cho em ăn." Uyển Uyển lay động thùng nhựa màu đỏ dưới chân nàng một cái.

Lâm Trạch Vũ tò mò đi qua, liếc mắt nhìn vào bên trong thùng một cái.

"Nhiều tôm hùm nước ngọt như vậy sao?"

"Hia hia … Chị câu đó." Uyển Uyển xoa eo, mặt đầy đắc ý, bày ra dáng vẻ mau khen chị đi.

"Thật sao?" Lâm Trạch Vũ hỏi.

Uyển Uyển gãi gãi gương mặt nhỏ, hơi ngượng ngùng mà nói: "Còn có Đào Tử, mấy người ông chủ, hia hia ..."

Lâm Trạch Vũ: →_→

Thấy Lâm Trạch Vũ có ánh mắt như thế, Uyển Uyển tức giận chống nạnh.

"Chị là chị gái đó, em không thể nói chuyện như vậy với chị."

"Em không nói gì."

Uyển Uyển: ...

"Em xem thường chị, cảm thấy chị là trẻ con." Uyển Uyển hầm hừ nói.

"Em xem thường chị chỗ nào rồi?"

"Em vừa nãy giống như vậy, như vậy ..."

Uyển Uyển liếc mắt nhìn, học theo dáng vẻ vữa này của Lâm Trạch Vũ.

Nhìn dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu của nàng, Lâm Trạch Vũ bị nàng chọc cho cười ha hả.

"Còn cười nữa ..." Uyển Uyển giẫm chân nhỏ một cái, càng thêm tức giận rồi.

"Lại cười, lại cười nữa, chị sẽ để tôm hùm nước ngọt cắn em nha." Uyển Uyển hù dọa hắn.

"Chị cũng không sợ, chị cảm thấy em sẽ sợ một con tôm sao?" Lâm Trạch Vũ nói.

"Vậy chị … Vậy chị sẽ nói cho ba ba, em bắt nạt chị ..." Uyển Uyển suy nghĩ một chút rồi nói.

" y ..." Điểm này hắn đúng là có một chút sợ.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Còn nói em xem thường chị, chị nhìn mình đi, một chuyện nhỏ như vậy cũng muốn nói cho ba. Chị là chị gái đó, chị làm thế thì em làm sao mà coi trọng chị được đây?"

"Vậy … chị nói cho mẹ nhé?" Uyển Uyển suy nghĩ một chút rồi nói.

Chuyện này khác nhau ở chỗ nào?

"Đương nhiên là không được, nào có chuyện cãi nhau với em trai lại đi nói cho ba mẹ?"

"Vậy chị nói cho ông chủ, để ông chủ dạy dỗ em, ông chủ rất là lợi hại, hia hia …"

Lúc này, đã khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng của Lâm Trạch Vũ.

Nói cho ông chủ nàng, không phải còn đáng sợ hơn cả nói cho ba mẹ.

Một lòng bàn tay của hắn còn không đánh bay cả hồn của mình, sau đó muốn dẹp hay tròn không phải đều phụ thuộc vào hắn hay sao?

"Đừng nóng giận, em mua đồ ăn ngon cho chị, có được hay không." Lâm Trạch Vũ trơ mặt ra nói.

Thấy Lâm Trạch Vũ sợ rồi, Uyển Uyển rất là đắc ý, mình nhưng là người có ông chủ.

"Gọi chị gái." Uyển Uyển dương dương tự đắc.

"Chuyện kia ..." Lâm Trạch Vũ lúng túng chà xát tay, có chút không gọi được.

Uyển Uyển: →_→

Nhìn thấy ánh mắt của nhóc con, Lâm Trạch Vũ cố ý nhân cơ hội phát huy.

"Chị là đang xem thường em có đúng không? Xem thường em có đúng không?"

Cũng không ngờ rằng, Uyển Uyển lại không nguỵ biện một chút nào, trực tiếp gật đầu một cái rồi nói: "Đúng, chị đang xem thường em."

Lâm Trạch Vũ: ...

"Vì sao lại xem thường em?"

"Bởi vì em không phải là một nam tử hán dám làm dám chịu."

" y ... Em làm cái gì rồi?"

"Làm em trai thì phải gọi chị là chị gái." Uyển Uyển nói rất bá khí.

Lý Trạch Vũ quýnh lên, còn có thể có logic như vậy?

"Được rồi, chị gái nhỏ." Lâm Trạch Vũ nhỏ giọng nói.

Nhưng mà vừa mới dứt lời, đã nghe một tiếng xì cười vang lên từ phía sau.

Vừa quay đầu, không biết Chu Ngọc Quyên đã đứng ở cửa phòng nhìn bọn họ từ lúc nào.

Lâm Trạch Vũ lập tức đỏ mặt.

Uyển Uyển vui vẻ xông tới, nhào vào trong lồng ngực của mẹ.

"Mẹ ôm một cái." Nàng ôm đùi Chu Ngọc Quyên rồi nói.

Chu Ngọc Quyên cúi người, ôm nàng vào trong ngực, cho nàng một cái ôm thật lớn.

"Ngày hôm nay chơi có vui không?"

"Hia hia … vui ạ, chúng con đi bờ sông câu tôm hùm, con câu được thật nhiều nha, buổi trưa ông chủ làm tôm hùm cho chúng con ăn, thật là ngon đây."

“Vậy sao?"

"Hừm, nhưng mà mẹ đừng lo lắng, con mang về rất nhiều, buổi tối chúng ta có thể nấu ăn." Uyển Uyển còn tưởng rằng là mẹ muốn ăn.

"Cảm ơn con, ở bên ngoài còn nhớ đến mẹ."

"Hia hia … Bởi vì người là mẹ nha."

Chu Ngọc Quyên nghe vậy trong lòng tràn đầy ngọt ngào, khẽ hôn một cái ở trên mặt nàng.

"Ăn cơm tối hay chưa?"

Uyển Uyển lắc lắc đầu, sau đó nói: "Con trở về ăn cơm cùng mẹ."

"Thật ngoan."

Chu Ngọc Quyên đứng dậy dắt nàng đi về phía thùng nhựa được đặt ở trong phòng khách xem xét một chút.

Hoắc, vẫn đúng là không ít.

"Trạch Vũ, đưa đống tôm này vào vào nhà bếp rồi rửa sạch sẽ đi." Chu Ngọc Quyên phân phó.

"Con sao?" Lâm Trạch Vũ kinh ngạc hỏi.

Phải biết, trước đây những chuyện này đều là người làm trong nhà làm, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng động tay làm mấy việc này.

"Không phải con, chẳng lẽ là mẹ?" Chu Ngọc Quyên hỏi.

"Lại nói, những thứ này đều là Uyển Uyển vất vả câu trở về, bảo con rửa sạch một chút, con còn có ý kiến gì?"

"Nếu không, ngày mai để dì Chương đến làm đi?"

Sau khi dì Chương nấu xong bữa tối liền về nhà rồi, cho nên Chu Ngọc Quyên mới bảo Lâm Trạch Vũ đến làm.

"Ngày mai sẽ không còn tươi nữa, hơn nữa hiện tại trời nóng, chết rồi sẽ có mùi."

"Vậy … Vậy được rồi." Lâm Trạch Vũ bất đắc dĩ khom lưng mà nhấc thùng nhựa trên đất lên.

Sau đó vừa vặn đối mặt với Uyển Uyển đang ngước cổ nhìn hắn.

Hắn vừa muốn trợn mắt, lại không nghĩ rằng Uyển Uyển lại tươi cười với hắn.

Nàng còn nắm chặt quả đấm nhỏ, lớn tiếng nói: "Cố lên, em là nam tử hán."

Nhìn bé con đáng yêu trước mắt, hắn làm sao cũng không tức giận nổi, chỉ có thể cười khổ một tiếng, mang theo thùng nhựa vào nhà bếp.

Nhưng mà rất nhanh trong bếp đã truyền đến tiếng kêu gào của hắn.

Hắn chưa bao giờ rửa qua tôm hùm, căn bản là không có kinh nghiệm.

Hơn nữa trước đây, hắn cũng chẳng ăn những thứ này, nếu muốn ăn thì đều ăn loại tôm hùm trong biển sâu kia.

"Con nhìn xem, mẹ báo thù giúp con rồi đó." Chu Ngọc Quyên nhỏ giọng nói ở bên tai Uyển Uyển.

"Hia hia …"

Uyển Uyển lộ ra một ánh mắt mẹ thật là giảo hoạt, chọc cho Chu Ngọc Quyên cười vui vẻ.

"Đi thôi, chúng ta ăn cơm thôi, vốn còn muốn chờ ba ba con, giờ chúng ta không chờ nữa." Chu Ngọc Quyên kéo nàng đến trước bàn ăn.

"Vậy em trai thì sao?" Uyển Uyển hỏi.

"Chờ ba con trở về, để bọn họ ăn cùng nhau." Chu Ngọc Quyên nói.

Sau đó mở lồng úp món ăn trên bàn ra, hiện tại trời nóng, cũng không cần lo lắng món ăn nguội.

"Mẹ, băng keo cá nhân trong nhà ở chỗ nào thế, con …"

Lâm Trạch Vũ đi ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy Chu Ngọc Quyên và Uyển Uyển đang vui vẻ ăn tối, lòng cảm thấy thật lạnh ...

"Không phải nói chờ ba trở về rồi cùng ăn sao?" Hắn u oán hỏi.

"Uyển Uyển đói bụng, chúng ta ăn trước." Chu Ngọc Quyên vô tình nói.

"Vậy con thì sao?" Lâm Trạch Vũ trở tay chỉ mình.

"Ồ ..."

"Há, mẹ chỉ ồ thôi sao? Con ở ngay trong nhà bếp mà mẹ đều không gọi con một tiếng?" Lâm Trạch Vũ đặt mông ngồi xuống ở bên cạnh bàn.

"Mẹ là sợ quấy rối con làm việc, phân tâm sẽ bị tôm hùm kẹp, mẹ sẽ đau lòng. Con nhìn con kìa, đừng ngồi ở chỗ này nữa, hòm thuốc ở trong tủ kéo phía dưới tivi, tự con đi lấy đi." Chu Ngọc Quyên vừa ăn cơm vừa nói.

Ngoài miệng nói lời thương tiếc, nhưng lại không thả bát ăn cơm xuống, có quỷ mới tin.

"Hia hia … Em trai, mẹ rất yêu em nha." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.

Lâm Trạch Vũ: ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment