Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1344 - Chương 1344: Hai Nhóc Đáng Yêu.

Chương 1344: Hai Nhóc Đáng Yêu. Chương 1344: Hai Nhóc Đáng Yêu.

"Ăn một bữa cơm, em cười ngốc cái gì thế?"

Buổi tối lúc cơm nước xong, Hà Tứ Hải có chút kỳ quái mà nhìn Huyên Huyên bên cạnh, nhóc con này từ trước khi ăn cơm đã bắt đầu không ngừng cười ngây ngô rồi.

"Bởi vì Uyển Uyển về nhà ăn cơm nha." Huyên Huyên nói.

"Cho nên?"

"Cho nên sẽ không ai cướp của em cả, ha ha ..." Huyên Huyên hưng phấn rung đùi đắc ý.

"Uyển Uyển nào có cướp của con, con cướp của nàng còn tạm được? Lại nói nhiều món ăn như vậy, con có thể ăn hết được sao? Cho nên không có việc cướp hay không cướp." Tôn Nhạc Dao nói.

"Mới không phải, con chính là thích ăn cái Uyển Uyển thích ăn." Huyên Huyên hùng hồn nói.

Tôn Nhạc Dao: …

"Vì sao? Như vậy sẽ ngon hơn một chút à?" Đào Tử ở bên cạnh tò mò hỏi.

"Đó là đương nhiên, của người khác thì đều ngon, đều chơi vui." Huyên Huyên nói rất có kinh nghiệm.

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, chị không lừa người." Huyên Huyên nói chắc như đinh đóng cột.

Sau đó, một đôi đũa đưa qua từ bên cạnh, gắp miếng thịt trong bát nàng đi ở ngay dưới mắt của nàng.

"Cũng không ngon hơn chút nào nha." Đào Tử nghi hoặc nói.

"Đó là thịt của chị." Huyên Huyên tức giận nói.

"Hừm, bây giờ giống như là ăn ngon hơn một chút rồi." Đào Tử nói.

Huyên Huyên: ...

"Ông chủ, anh nhìn nàng, anh nhìn nàng kìa, Đào Tử xấu nha." Huyên Huyên tức giận nói với Hà Tứ Hải.

“Con không phải là càng xấu hơn, cướp của Uyển Uyển?" Tôn Nhạc Dao nói.

"Mẹ, người là mẹ con nha, sao mẹ có thể nói xấu con vậy?" Huyên Huyên tức giận nói.

"Mẹ chỉ nói đạo lý, giúp người nói đúng, cũng không thể bởi vì con là bảo bối của mẹ liền giúp con được, như vậy không công bằng." Tôn Nhạc Dao nói nghiêm túc.

"Là như vậy sao?"

"Đương nhiên là như vậy rồi, làm người thì phải nói đạo lý." Tôn Nhạc Dao nói.

"Nhưng con không phải người." Huyên Huyên nói.

“Làm quỷ cũng phải nói đạo lý."

Hà Tứ Hải duỗi đũa gõ nhẹ trên đầu nàng một hồi.

"Em biết cáo trạng với anh, anh phê bình Đào Tử, vậy chờ đến lúc Uyển Uyển cáo trạng với anh, anh có phải là nên phê bình em hay không?" Hà Tứ Hải lại nói.

Huyên Huyên chớp chớp con mắt, hình như cũng rất có đạo lý nha.

"Ha ha ..."

Nàng cười hì hì, hi vọng có thể cho qua.

"Con nha, chính là muốn đánh mông." Tôn Nhạc Dao lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

"Được rồi, con biết rồi, mẹ đừng nóng giận nữa, con sẽ thay đổi sai lầm." Huyên Huyên giơ đũa lên cao, vừa vặn thân thể vừa nói.

Nhóc này tuy rằng có nhiều thói xấu vặt, thế nhưng có thể tiếp nhận phê bình, biết sai có thể thay đổi, là một đứa nhỏ rất ngay thẳng.

"Như này là được rồi, đến ăn thịt đi." Tôn Nhạc Dao gắp cho nàng một khối.

"Cảm ơn mẹ." Huyên Huyên cao hứng nói.

Lại nói tiếp: "Mẹ, mẹ cũng gắp cho Đào Tử một khối đi."

"Thật hiểu chuyện." Tôn Nhạc Dao nghe nàng nói như vậy, cũng thật vui vẻ, thế là gắp cho Đào Tử một miếng.

Sau đó ——

Thao tác thần kỳ của Huyên Huyên đến rồi.

Nàng để Đào Tử ăn miếng trong bát mình, nàng ăn trong bát của Đào Tử.

Ăn đồ ăn trong bát của người khác sẽ ngon hơn chút, nàng nói như vậy.

Thao tác như vậy khiến cho Tôn Nhạc Dao đều á khẩu không trả lời được, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Ăn xong cơm tối, thấy hai đứa nhóc nhàn rỗi tẻ nhạt, Hà Tứ Hải liền bảo các nàng giúp đỡ sắp xếp bàn ghế, cọ nồi rửa chén.

Hai đứa nhóc đều hào hứng, coi chuyện này thành trò chơi.

Đặc biệt là cái giếng cơ sau sân, Huyên Huyên coi nó là đồ chơi rồi, dùng sức bám vào nó ép xuống.

Mỗi một lần nghe tiếng nước chảy rầm rầm, nàng đều cười ha ha.

Hà Tứ Hải cho các nàng làm một cái chậu rất lớn.

Hai người xem bát là thuyền, đũa làm mái chèo, chơi đến không biết trời đâu đất đâu.

Rửa nửa ngày, bát đều không rửa sạch, hai người bọn nhóc thiếu chút nữa là tự tắm cho mình luôn, cả người ướt nhẹp.

Đương nhiên, chủ yếu đều là Huyên Huyên làm ra, Đào Tử là tay rửa chén già đời, đương nhiên sẽ theo bản năng mà tránh làm ướt người, điều này làm cho nàng rất tức giận.

"Sao chị lại nghịch ngợm như thế chứ, chị thật sự không phải là đứa nhỏ ngoan." Đào Tử hầm hừ nói.

Huyên Huyên ngồi ở trên ghé nhỏ vặn vẹo cái mông nhỏ một cái, có chút không được tự nhiên nói: "Mới không phải, em cũng chơi nha, chơi đến rất vui vẻ, lại không phải là một mình chị?"

Đào Tử nghe vậy thì sửng sốt, thật giống là như vậy nha.

Đều là bị Huyên Huyên dụ dỗ, nàng không cẩn thận cũng chơi đùa theo rồi.

"Ai ..."

Đào Tử thở dài, nàng không phải là đứa trẻ ngoan rồi. Bà nội trước đây đã nói, trẻ nhỏ phải cố gắng rửa chén cho tốt, tuyệt đối không nên làm ướt quần áo …

Nhìn thấy Đào Tử trừng mắt nhìn mình, Huyên Huyên lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác, sau đó nhìn thấy hoa đào rơi xuống trong sân.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy cây đào nở đầy hoa đào, nhưng mà đã rơi xuống rất nhiều, trên mặt đất là một mảnh phấn hồng.

"Đào Tử, đây là hoa gì thế?" Huyên Huyên hỏi.

"Hoa đào."

"Há, nó là cây đào nha, vậy tại sao không có quả đào."

"Chờ sau khi toàn bộ hoa đào rơi xuống, mới kết trái, chị thật đần." Đào Tử khinh thường nói.

Huyên Huyên nghe vậy thì xông tới, ôm thân cây lay một trận.

Sau đó bản thân nàng lè lưỡi, giống như một con chó con, không ngừng thở hổn hển.

Nàng run nửa ngày, chỉ có chính mình động, cây lại không động một chút nào, cuối cùng làm cho mình mệt.

"Chị làm gì thế? →_→ "

Đào Tử luôn cảm thấy lúc này Huyên Huyên thật là ngốc.

"Chị run tất cả hoa đào xuống, như vậy nó sẽ kết trái rồi, kết thật nhiều thật nhiều quả đào, chị muốn ăn đào." Huyên Huyên nói.

Đào Tử cảm thấy lời này của nàng thật giống như là có ý riêng.

"Cây này không kết đào." Đào Tử nói.

(°ー°〃)

Huyên Huyên nghe vậy thì sửng sốt, nghĩ thầm em đang đùa chị sao? Vừa mới rồi còn nói sau khi hoa đào rụng hết sẽ kết trái mà.

"Em vừa nãy không phải nói như vậy sao."

"Há, em là nói những cây đào khác, lại không phải nói cây đào này."

"Vì sao cây đào này lại không có quả?" Huyên Huyên kỳ quái hỏi.

Nàng đi trở về, ngồi xuống đối diện với Đào Tử, tiếp tục rửa chén.

"Bà nội nói, em chính là quả đào từ cây đào này, nó không thể kết quả nhiều quả đào, quá nhiều Đào Tử sẽ quá ghê gớm, nhà sẽ không đủ ở, cơm sẽ không đủ ăn."

Huyên Huyên: Σ(⊙▽⊙)

"Thật sao?" Huyên Huyên khó có thể tin nổi.

Đào Tử gật gật đầu.

"Em đúng là mọc ra từ trên cây sao?"

Đào Tử lại gật gật đầu lần nữa.

"Oa, Đào Tử, em thật là lợi hại." Huyên Huyên nói với vẻ khiếp sợ.

Nàng vẫn là lần thứ nhất gặp được quả đào mọc từ trên cây.

"Vậy còn chị, chị mọc ra từ nơi nào?" Đào Tử hỏi.

Huyên Huyên suy nghĩ một chút, mặt đen lại.

Nàng nhớ mình từng hỏi chị gái, chị gái nói nàng được nhặt ở thùng rác.

Nàng hỏi ba ba, ba ba nói nàng được tặng khi nạp tiền điện thoại.

Nàng quyết định đợi lát nữa phải cố gắng hỏi mẹ một chút, nàng xuất hiện từ chỗ nào.

Thấy Huyên Huyên không nói lời nào, Đào Tử hơi nghi ngờ hỏi: "Chị không thể nào không biết chị mọc ra từ nơi nào đúng chứ?"

"Chị đương nhiên biết, chỉ có điều ... Chỉ có điều khi đó chị ngủ rồi, đợi lát nữa chị đi hỏi mẹ một chút." Huyên Huyên giải thích.

Thế nhưng Đào Tử lại gật gật đầu, tin tưởng lời nói của Huyên Huyên, bởi vì khi đó nàng còn là một em bé. Nàng cũng ngủ rồi, mẹ hái nàng xuống từ trên cây đào, nàng cũng không biết.

"Rửa bát xong chưa." Lúc này Hà Tứ Hải đi vào sân.

" y ..."

"Anh là bảo hai em rửa chén, không phải là bảo các em tắm cho mình."

"Hì hì hì …"

Hai đứa nhóc cười cười cho qua.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment