Sau khi hai đứa nhỏ được tắm thơm ngát liền đồng thời đứng cười hì hì ở trước cửa.
Hà Tứ Hải đặc biệt thay đèn trước cửa bằng tấm ngói lớn, trong màn đêm đen kịt, dưới ánh đèn màu da cam, bọn nhỏ hoan hô, có một loại cảm giác gia đình.
Lưu Vãn Chiếu ôm cánh tay Hà Tứ Hải, cùng nhau ngồi ở trên băng ghế dài, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.
"Đúng là rất đẹp." Lưu Vãn Chiếu thở dài, nói.
Nàng đã quên mất mình đã bao lâu không ngắm sao như này rồi.
Hơn nữa rõ ràng là một vùng sao trời, không biết tại sao, luôn cảm thấy trời sao ở nông thôn luôn đẹp hơn ở trong thành phố một chút, rõ ràng hơn một chút.
Lưu Vãn Chiếu sờ sờ cái bụng của mình, hỏi: "Bảo bảo bây giờ hẳn là cũng đang ngắm nhìn sao trời với chúng ta đúng chứ?"
"Nàng hiện tại phỏng chừng còn chưa có ý thức, hiểu được cái gì?"
"Em nói có là có." Lưu Vãn Chiếu gắt giọng.
"Được, em nói có là có, được chưa?"
"Miễn cưỡng như thế, đây chính là con gái của anh đó?"
"Đó là đương nhiên, nàng sau này nhất định sẽ rất yêu thích anh."
"Xem anh đắc ý chưa kìa."
Hà Tứ Hải lấy tay dán ở trên bụng Lưu Vãn Chiếu, được rồi, không có cái gì cả.
Thai mới được khoảng một tháng, muốn cảm nhận được tim thai thì ít nhất cũng phải hai tháng.
"Chờ sau khi nàng sinh ra, em muốn mua váy đẹp cho nàng, kẹp tóc nhỏ, dẫn nàng đi ăn món ngon ..."
"Được, đến lúc đó chúng ta sẽ dẫn nàng đi xem đặc sắc của thế giới này." Hà Tứ Hải cười nói.
Kiếp trước, căn phòng nho nhỏ kia chính là tất cả của nàng.
Đời này, Hà Tứ Hải muốn cho nàng một thế giới rộng, đi thấy vẻ đẹp và đặc sắc của thế giới này.
"Mẹ ..."
Vào lúc này, Huyên Huyên bỗng nhiên chạy lại đây, đánh gãy Tôn Nhạc Dao đang nói chuyện với Dương Bội Lan.
"Làm sao thế?" Tôn Nhạc Dao kéo nàng đến trước người rồi hỏi.
Lúc này Đào Tử cũng đi tới, tò mò nghe, Dương Bội Lan vẫy vẫy tay với nàng, sau đó ôm nàng ngồi ở trên đùi của chính mình.
"Mẹ, con được sinh ra như thế nào vậy?" Huyên Huyên hỏi.
"Ừm ... Vì sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?" Tôn Nhạc Dao có chút ngạc nhiên hỏi.
"Bởi vì Đào Tử nói nàng mọc ra từ cây đào phía sau sân. Con trước đây hỏi chị gái, chị gái nói con là nhặt được từ trong thùng rác, hỏi ba ba, ba ba nói con được tặng khi nạp thẻ điện thoại, cho nên con muốn biết, con rốt cuộc là xuất hiện như thế nào?"
"Con đó nha, đương nhiên là mọc ra từ trong bụng của mẹ rồi." Tôn Nhạc Dao cười nói.
Sau đó lại bổ sung một câu, "Giống như em bé trong bụng chị gái con vậy, tất cả em bé đều đi ra từ trong bụng của mẹ."
"Không phải, Đào Tử là mọc ra từ trên cây." Huyên Huyên đến hiện tại vẫn còn rất tin tưởng đối với việc này.
"Đứa ngốc, con người sao có thể mọc ra từ trên cây được. Đào Tử cũng được sinh ra từ trong bụng mẹ của nàng." Tôn Nhạc Dao điểm nhẹ mũi của nàng rồi nói.
"Nhưng mà Đào Tử gọi là Đào Tử."
"Đó chỉ là tên thôi."
Tôn Nhạc Dao kéo bàn tay của Đào Tử qua, sau đó cười nói: "Tất cả trẻ nhỏ đều được sinh ra từ trong bụng của mẹ, sau khi ba mẹ yêu nhau, tình yêu của bọn họ sẽ sinh ra một em bé, các con chính là được sinh ra từ bên trong tình yêu."
Hai đứa nhóc nghe vậy thì rất là kinh hỉ, thì ra lại thần kỳ như vậy sao?
"Cho nên ông chủ và chị yêu nhau, tình yêu của bọn họ sẽ sinh ra em bé sao?"
"Đúng, chính là như vậy."
"Vậy …" Huyên Huyên nhăn lông mày.
"Con thích ăn thịt, liệu có thể sinh ra một em bé thịt hay không? Hình dáng của nó giống với lợn nhỏ, hay là giống trâu đây?” Huyên Huyên nhìn bụng nhỏ của mình một chút, rất là lo lắng.
"Ha ha ..."
Lời nói ngây thơ của nhóc con khiến cho Tôn Nhạc Dao và Dương Bội Lan bên cạnh cười đến chảy cả nước mắt.
"Người chỉ có thể sinh em bé với người, hơn nữa con đây cũng không phải là yêu."
Sau khi cười xong, Tôn Nhạc Dao vẫn rất cố gắng giải thích cho hai đứa nhóc.
"Vì sao không phải là yêu, yêu thích chính là yêu. Chị gái yêu thích ông chủ, con thích ăn thịt, con thích ăn thịt, vì sao không phải là yêu đây?" Huyên Huyên tò mò hỏi ngược lại.
"Đó chỉ là sự yêu thích đối với đồ ăn, không giống với yêu, chờ sau khi con lớn rồi thì con sẽ biết cái gì là yêu thôi."
"Lớn giống như chị gái sao?"
"Đúng, giống như chị gái."
"Ai, vậy còn phải chờ thật lâu." Huyên Huyên nhướng mày, nói.
"Làm sao, con sốt ruột như vậy à?"
"Con muốn sinh một em bé để cùng nhau chơi đùa với chúng con." Huyên Huyên ngây thơ nói.
"Ha ha, con không sợ em bé kia sẽ cướp đồ ăn cùng với con sao?" Tôn Nhạc Dao hỏi ngược lại.
Huyên Huyên nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, việc này có chút nghiêm trọng, phải cân nhắc cẩn thận mới được.
"Vậy thì chờ sau này rồi lại nói đi, bây giờ còn có Đào Tử và Uyển Uyển chơi với con, chờ các nàng lớn rồi, không chơi cùng con nữa thì con lại sinh một em bé để chơi cùng với con."
"Ha ha, các nàng lớn rồi, chẳng lẽ con lại không lớn lên hay sao?"
"(⊙o⊙) … , mẹ thật là thông minh."
"Không phải mẹ thông minh, là con quá ngốc rồi."
"Huyên Huyên là đứa ngốc." Đào Tử ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Chị mới không phải là đứa ngốc, chị rất là thông minh, chị là một đứa nhỏ thông minh."
"Há, nha, chị là quả dưa thông minh."
"Đúng, chị là dưa thông minh."
"Nhưng mà em mới chỉ thấy dưa hấu, bí đao, bí đỏ, chưa từng thấy dưa thông minh, dưa thông minh có dáng vẻ như nào vậy?"
Huyên Huyên nghe vậy thì suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu: "Chị cũng không biết."
"Chị cũng không biết dưa thông minh là cái gì, chị còn muốn làm dưa thông minh, chị vẫn nên là đứa ngốc đi thì hơn."
Huyên Huyên gãi đầu một cái, sau đó hỏi: "Vậy đứa ngốc có dáng vẻ như nào đây?"
Đào Tử không trả lời, cứ nhìn nàng như vậy.
"Chị đang nói chuyện với em đó? Tại sao em lại không nói chuyện?" Huyên Huyên cao giọng nói.
"Em đang nhìn đứa ngốc." Đào Tử nói.
Huyên Huyên nghi hoặc nhìn hai bên một chút, muốn nhìn một chút xem đứa ngốc ở nơi nào. Nhưng mà đều không có gì cả nha, chỉ có mẹ, thế là nàng nhìn về phía Tôn Nhạc Dao.
"Ha ha, con đừng nhìn mẹ, mẹ mới không phải là đứa ngốc, Đào Tử là đang nhìn con đó." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Nhìn con? Nàng không phải đang nhìn đứa …" Huyên Huyên phản ứng lại.
"Oa ... Đào Tử, tên xấu xa này, vậy mà lại nói chị là đứa ngốc." Nàng đưa tay đi níu gương mặt của Đào Tử khuôn.
Đào Tử trượt xuống từ trên đùi của Dương Bội Lan, xoay người liền chạy.
Huyên Huyên lập tức đuổi theo.
Đào Tử đẩy Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải ra, kéo cánh tay hai người bọn họ che ở trước người mình.
"Chị nói cho em biết, chị cũng không sợ em nha, chị cũng không sợ nha ..." Huyên Huyên xoa eo đứng ở trước mặt ba người.
Ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn chăm chú vào Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu.
"Đây rốt cuộc là làm sao rồi? Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật sao?"
"Đào Tử nói em là đứa ngốc." Huyên Huyên tức giận nói.
"Em không có." Đào Tử giải thích.
"Em có."
"Nói dối, em không có, em nói em đang nhìn đứa ngốc, cũng không có nói chị là đứa ngốc, tự chị nói mình là đứa ngốc."
Huyên Huyên gãi gãi đầu, là như vậy sao? Nàng có chút mơ hồ rồi.
Quả nhiên, Huyên Huyên không quá thông minh cho lắm.
------
Dịch: MBMH Translate