Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1346 - Chương 1346: Vườn Hoa.

Chương 1346: Vườn Hoa. Chương 1346: Vườn Hoa.

"Đào Tử, nhặt đã lên không được ném lung tung, đều đặt ở góc tường đi."

Hà Tứ Hải nhìn Đào Tử đem nhặt đá trên sườn lên rồi ném loạn khắp nơi, thế là mở miệng nhắc nhở.

"Được, nhưng mà chạy tới chạy lui rất mệt nha." Đào Tử lè lưỡi, biểu thị nàng cũng đã gần mệt đến thở không nổi rồi.

"Đúng, em cũng rất mệt, en không muốn làm nữa." Huyên Huyên nói xong, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất.

"Hia hia hia ..."

Uyển Uyển lặng lẽ đem cầm cục đá rồi duỗi tay về không trung một cái, sau đó cục đá liền biến mất không còn tăm hơi, nàng không mệt một chút nào.

Trưa hôm nay nhàn rỗi không chuyện gì, Lưu Vãn Chiếu muốn dọn dẹp con dốc nhỏ trước cửa, sau đó trồng hoa, làm cái vườn hoa.

Dốc nhỏ thực ra rất đẹp, thế nhưng lúc trước Hà Đào vì để thuận tiện cho ngày mưa mà lôi một xe đá rồi tùy ý rải ở trên dốc nhỏ, cho nên dốc có chút thô.

Tuy rằng hiện tại rất nhiều hoa và cỏ dại mọc ra từ trong khe đá, nhìn từ đàng xa cũng còn tốt, thế nhưng đến gần nhìn thì lại giống như là bệnh rụng tóc vậy, rất không có mỹ quan.

Sau khi ba đứa nhóc biết tin tức này thì vô cùng hưng phấn, đồng thời còn thề thốt nói rằng các nàng chỉ cần dùng một buổi sáng là có thể nhặt sạch toàn bộ đá trên sườn.

Rất hiển nhiên, các nàng đã đánh giá cao chính mình.

"Được rồi, đều trở về uống nước đi."

Tôn Nhạc Dao bưng một bình nước lớn đi ra từ trong nhà, hiện tại tuy rằng không phải là lúc nóng nhất, thế nhưng nhiệt độ cũng không thấp, không bổ sung đủ lượng nước là không thể được.

Tôn Nhạc Dao đựng nước trong lu nước lạnh rồi rót vào chén nhỏ cho các nàng.

Ba đứa nhóc chạy tới, ngồi ở trên ghế uống ừng ực ...

Ở trong mùa hè này.

Dưới cây liễu lớn là ba tiểu đậu đinh, mỗi người ôm cái chén nước, ngước cổ, hình ảnh vô cùng đẹp.

Lưu Vãn Chiếu không nhịn được lấy điện thoại di động ra, chụp lại hình ảnh này, đây là kỷ niệm vô cùng đẹp.

"Tứ Hải, nếu không cháu tìm người đến làm một chút đi?" Tôn Nhạc Dao nói với Hà Tứ Hải.

"Hừm, đã đi tìm người, buổi sáng có việc, buổi chiều máy đào mới lại đây, cũng là chuyện hai ba lần."

“Vậy thì tốt, Vãn Chiếu, nếu như con muốn làm vườn hoa thì nên quy hoạch một chút, đừng có mà ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, uổng phí nhiều sức lực như vậy không nói, còn khiến cho cửa nhìn không ra dáng, như vậy sẽ không có cách nào bàn giao cùng Đào Tử."

"Mẹ, con lại không phải Huyên Huyên, con không phải người như vậy." Lưu Vãn Chiếu bất mãn mà hờn dỗi.

Huyên Huyên đang cầm cốc uống nước có chút mơ hồ, việc này sao lại kéo nàng vào rồi?

Lúc xế chiều, Hà Tứ Hải quả nhiên đã tìm máy đào đến.

Nhắc tới cũng đúng dịp, người lái máy đào chính là bạn học của Hà Tứ Hải, nhưng mà không phải cùng thôn.

Khi còn đi học, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, nhà bọn họ chẳng những có máy đào, còn có mắt cắt, máy cấy mạ…

Ngoài trừ nhận thầu đồng ruộng ra, lúc ngày mùa còn có thể gặt phơi giúp người, đương nhiên là phải trả tiền.

Ở trong trấn Bạch Dương này, nhà bọn họ có thể xem như là có điều kiện tốt rồi.

Cho nên sau khi tốt nghiệp cấp 2, hắn không đến trường nữa, về nhà cùng cha hắn kinh doanh sự nghiệp nông cơ.

Lúc máy đào lái đến cửa, ba đứa nhóc đứng ở dưới cây liễu lớn, nhìn chằm chằm không chớp mắt, mặt đầy kinh ngạc và hưng phấn.

Hà Tứ Hải hoàn toàn không rõ, cái này thì có gì đáng xem.

Có máy đào hỗ trợ, cục đá cao nhất trên sườn được gỡ đi một cách vô cùng dễ dàng.

Nhưng mà cỏ dại, hoa dại cũng đều biến mất theo, lộ ra bùn đất lồi lõm màu nâu phía dưới.

Nhưng mà dù sao cũng là làm việc cho người quen, đối phương rất tri kỷ mà dùng đào san bằng giúp.

"Vương Bình, cảm ơn, anh cầm thuốc này đi." Hà Tứ Hải đưa hai bao thuốc lá đã chuẩn bị kỹ càng tới.

Bạn họ của Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay nhận lấy.

"Đúng rồi, tổng cộng bao nhiêu tiền, anh nói số tài khoản rồi tôi chuyển cho anh."

"Dẹp đi, chút ấy mà tôi còn thu tiền của anh, anh coi tôi làm người thế nào rồi?" Vương Bình nói với vẻ dửng dưng như không.

Hắn thuận tay xé bao thuốc lá vừa mới nhận lấy, rút ra một điếu rồi đưa cho Hà Tứ Hải.

"Tôi không hút thuốc lá." Hà Tứ Hải vội vàng từ chối.

"Nhưng mà một chuyện quy một chuyện, lại nói tôi bây giờ không thiếu chút tiền này, tôi sẽ ghi nhớ lòng tốt của anh."

"Không thiếu tiền?" Vương Bình quay đầu lại nhìn về phía cây liễu lớn trên sườn.

"Đó là Đào Tử đúng không, tôi có nghe nói chuyện của anh rồi. Thực sự là đáng tiếc rồi, lấy thành tích của anh muốn đỗ đại học là chuyện không thành vấn đề, là cái nhà này làm liên luỵ anh."

"Không thể nói như vậy, ba mẹ tôi nuôi tôi lớn như này cũng không dễ dàng, nếu như chuyện nhỏ này mà tôi cũng không thể chịu trách nhiệm thì làm sao xứng đáng với lương tâm đây."

"Đúng, làm người không thể không lương tâm, nếu anh đã coi tôi là bạn thì cũng đừng nhắc đến chuyện có tiền hay không, lại không phải là mới quen biết ngày đầu." Vương Bình ra vẻ tức giận nói.

"Vậy được rồi, nhưng mà tôi không thể giữ anh lại ăn cơm được, trong nhà có không ít người đến, chờ có cơ hội, chúng ta lại tụ tập."

"Được đó, chúng ta lưu chút phương thức liên lạc."

Thế là hai người để lại số điện thoại, lại thêm WeChat.

“Được rồi, tôi đi đây." Vương Bình vẫy vẫy tay với Đào Tử ở trên sườn, sau đó khởi động máy đào.

"Thực sự là ngại quá, khiến đi đến một chuyến không công như thế thì không nói, còn không kịp uống ngụm nước nào." Hà Tứ Hải nói.

"Không phải được hai bao thuốc lá rồi sao? Được rồi, tôi đi đây."

Vương Bình nói xong, lái máy đào, ầm ầm ầm đi mất.

Ba đứa nhóc lúc này mới xông tới từ trên sườn.

"Đi như thế nào vậy."

Các nàng thở dài tràn đầy thất vọng.

"Không đi, còn ở lại dùng cơm à?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

"Còn muốn ăn cơm? Vậy còn tốt." Huyên Huyên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, chúng ta đi lên đi, sau đó nghĩ biện pháp, sửa sang lại chỗ này một chút, để trọc lốc như vậy cũng không thể được." Hà Tứ Hải đi đầu đi lên trên sườn, ba đứa nhóc lập tức đuổi theo ở phía sau.

Nhưng mà không còn đá, cảm giác đường cũng khó đi hơn rất nhiều, một cước đạp xuống đi, đều có thể dính một ít bùn.

"Em đã nghĩ kỹ muốn điều chỉnh như thế nào chưa?" Sau khi lên dốc, Hà Tứ Hải hỏi Lưu Vãn Chiếu.

"Biến thành như vậy."

Lưu Vãn Chiếu tìm một tấm hình từ trên mạng rồi đưa cho Hà Tứ Hải.

Bức ảnh rất đẹp, hai bên đều là vườn hoa, một con đường gạch đá uốn lượn mà lên, hai bên trong khe gạch tràn đầy cỏ nhỏ xanh um tưới tốt.

"Cái này rất dễ dàng." Hà Tứ Hải trả điện thoại di động lại cho Lưu Vãn Chiếu rồi nói.

Đối người khác mà nói thì chuyện này có lẽ phải cần mười ngày nửa tháng, nhưng đối với hắn mà nói thì chỉ là chuyện một buổi, thậm chí là không dùng tới. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Vãn Chiếu nói muốn chỉnh một hồi, hắn liền lập tức bắt tay vào làm.

Chờ ăn xong cơm tối, thời gian còn sớm, Đào Tử nói muốn dẫn Uyển Uyển và Huyên Huyên đi tìm Bối Bối chơi. Hà Tứ Hải không yên lòng nên để Tôn Nhạc Dao và Dương Bội Lan theo các nàng, bà nội ở nhà không có chuyện gì nên cũng đi cùng.

Những người còn lại thì bắt đầu dọn dẹp sườn núi.

Nhưng mà chỗ cần bọn họ giúp đỡ cũng không nhiều, tất cả đều là một mình Hà Tứ Hải làm hết.

Hắn lấy một ít hạt giống hoa cỏ ra từ bên trong thế giới Ngũ Phương rồi trực tiếp ném lên trên sườn, dùng chút thần lực, chúng nó lập tức đâm chồi nở hoa, chuyện trong nháy mắt.

Về phần phiến đá gì gì đó, thế giới Ngũ Phương lại càng không thiếu.

Từng tảng đá xanh bày ra từ dưới lên dọc theo sườn núi.

Dựa theo ý của Lưu Vãn Chiếu, vì để có cảm giác tầng thứ, nên không bày ra theo đường thẳng mà là uốn lượn một chút.

Thế là một đường đá xanh uốn lượn được bày ra chỉ trong nháy mắt.

Sau đó trải hạt giống cỏ xanh lên, lại dùng thần lực thúc đẩy một chút, chuyện liền xong.

Chuyện còn lại duy nhất chính là làm một ít giàn trồng hoa, hàng rào gì gì đó để tô điểm thêm, những này ngày mai có thể đi mua, hoặc là để những "Người không phận sự" trong thế giới Ngũ Phương làm thủ công một chút.

Cho nên sau khi ba đứa nhóc trở về từ nhà ông Tứ đều cảm thấy kinh ngạc đến ngây người, còn tưởng rằng đi nhầm chỗ.

Thay đổi này so với ban ngày thực sự là quá to lớn rồi.

Các nàng hưng phấn đi theo đường mòn, chạy băng băng xung quanh vườn hoa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment