Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1347 - Chương 1347: Kỳ Nghỉ Kết Thúc.

Chương 1347: Kỳ Nghỉ Kết Thúc. Chương 1347: Kỳ Nghỉ Kết Thúc.

Mọi người cũng không ở thôn Hà gia bảy ngày, đến ngày thứ tư, bọn họ liền thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Nhưng cũng không phải về nhà, mà là chuẩn bị lái xe đi một vòng.

Sáng sớm, ông Tứ và bà Tứ theo Bối Bối đồng thời đến tiễn bọn họ.

Bọn họ giết mấy con gà, còn có chút trứng gà rừng, muốn Hà Tứ Hải mang theo, nói là cho Đào Tử ăn.

"Chúng cháy bây giờ cũng chưa về nhà, là chuẩn bị đi vòng vòng xung quanh, trời nóng như vậy, để trên xe dã ngoại chẳng mấy chốc sẽ thối mất."

Hà Tứ Hải chối từ mãi, ông Tứ lúc này mới coi như thôi.

"Vậy được rồi, cũng sắp đến ngày cháu kết hôn rồi, đến lúc đó ông bà lại mang tới vậy." Ông Tứ nói.

Thì ra Dương Bội Lan lần này tới đây đã mang theo thiệp mời cưới để mời những người trong thôn đến tham gia hôn lễ.

Nhưng mà Hà Tứ Hải lại bảo nàng mời mỗi nhà ông Tứ.

Bởi vì trong cái thôn này, người thật sự quan tâm đến hắn cũng chỉ có một nhà ông Tứ.

Những người còn lại chỉ có thể coi là thân thích của Đào Tử, còn cách một tầng với hắn, mời bọn họ đi Hợp Châu tham gia hôn lễ cũng không thích hợp cho lắm.

Hơn nữa bọn họ cũng không nhất định sẽ đến tham gia, thậm chí còn có thể cho rằng Hà Tứ Hải muốn tiền của bọn họ.

Cho nên sau khi kết hôn, hắn và Lưu Vãn Chiếu sẽ trở về làm mấy bàn, mời bọn họ ăn một bữa, việc này coi như xong.

"Ông Tứ, ngày hôm đó ông và bà Tứ cứ liền được, còn có nhà bác cả và bác hai nữa. Nếu như bọn họ có thể đến là tốt nhất, không thể tới cũng không sao cả, đến lúc đó cháu sẽ phái xe đến đón ông. Tất cả đều đã được sắp xếp xong rồi, ông không cần phải chuẩn bị cái gì cả." Hà Tứ Hải dặn dò.

"Ông biết rồi."

Ông Tứ kéo cánh tay Hà Tứ Hải rồi đi tới bên cạnh.

Sau đó nhỏ giọng hỏi: "Ông nghe ba ruột cháu nói, nhà các cháu chỉ có một đứa con trai là cháu?"

"Đúng, chỉ một mình cháu." Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Ông Tứ nghe vậy thì dường như có chút hài lòng.

"Đừng trách ông Tứ của cháu hẹp hòi, chỉ một mình cháu cũng tốt, cháu sẽ không phải chịu oan ức, nếu như nhiều, bọn họ sẽ không quá coi trọng."

Lời nói này của ông Tứ hoàn toàn không coi Hà Tứ Hải là người ngoài, hắn nghe xong rất là cảm động.

"Hừm, bọn họ đối với cháu rất tốt."

"Vậy điều kiện cha mẹ ruột của cháu như thế nào?" Ông Tứ lại hỏi.

"Cũng bình thường ạ, cũng là nông thôn, có thể có bao nhiêu tiền?"

"Vậy hôn lễ của cháu phải làm sao bây giờ? Hẳn là tốn không ít tiền đúng chứ? Nếu như quá keo kiệt sẽ bị phía nhà gái coi rẻ, tuy rằng cha mẹ Vãn Chiếu rất có tu dưỡng, thế nhưng nói không chừng sau này sẽ lưu lại miệng lưỡi, thực sự không được, chỗ này của ông còn có chút lương hưu ..."

"Ông Tứ, xem lời nói này của ông kìa. Cháu sao có thể lấy tiền của ông được chứ, cháu nói thật với ông, cháu bây giờ lăn lộn ở bên ngoài cũng không tệ, không thiếu tiền. Ông không thấy chiếc xe cháu lái về kia sao?"

Ông Tứ gật gật đầu.

"Chiếc xe kia ít nhất phải 800 ngàn, cho nên cháu có thể thiếu tiền sao? Ông không cần bận tâm những chuyện này, cứ giữ tiền của mình cho thật tốt."

Ông Tứ có thể nói ra những lời ấy, thật sự khiến cho Hà Tứ Hải rất cảm động. Cháu trai ruột phỏng chừng cũng chỉ được đối đãi đến như này thôi.

"Không cần ông hỗ trợ là tốt rồi, nói thực sự, ông cũng có chút không nỡ, một đời chỉ tích góp được chút như thế, già rồi nếu như không có số tiền này thì cuộc sống đúng là không dễ, sau này còn không biết phải chịu bao nhiêu khó khăn đây."

"Thực ra ông Tứ không cần nghĩ như vậy, mấy người bác cả bác hai thực ra đều rất hiếu thuận với người, chỉ là bình thường công việc khá bề bộn mà thôi."

"Ai, không nói bọn họ nữa, sốt ruột."

"Được rồi, ông Tứ, nếu như các người thật sự già rồi, không thể động đậy thì cháu sẽ nuôi các người." Hà Tứ Hải nói.

"Sao có thể để cháu nuôi được, cháu có tâm ý như này, ông và bà Tứ của cháu cũng đã thấy đủ rồi." Ông Tứ nghe vậy thì vui vẻ nở nụ cười.

Tuy rằng không thể tưởng là thật, nhưng người già thường thích nghe mấy loại lời như này.

"Được rồi, không nói nữa, đi chơi vui vẻ." Ông Tứ vỗ vỗ vai của Hà Tứ Hải.

Thấy bọn họ sắp rời khỏi, Bối Bối vạn phần không muốn, viền mắt đều đỏ.

"Nếu không, để Bối Bối đi cùng chúng cháu đi, chờ kỳ nghỉ kết thúc, cháu lại đưa hắn trở về."

Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, con mắt Bối Bối lập tức sáng lên, tràn đầy hưng phấn.

"Ai, quên đi, quên đi, không phải là ông bà không yên lòng về cháu, nhưng mà nếu như để cho mẹ của Bối Bối biết việc này, nàng sẽ trách ông bà mất.” Bà Tứ nghe xong thì lập tức đầu.

Hà Tứ Hải nghĩ lại cũng đúng, ông Tứ bà Tứ có thể yên tâm giao Bối Bối cho hắn, nhưng mà mẹ của Bối Bối với Hà Tứ Hải lại không có chút quen biết nào. Hắn đúng là lỗ mãng rồi.

"Vậy được rồi, chúng cháu đi trước đây, Đào Tử, chào tạm biệt anh Bối Bối đi."

Bối Bối mất mát dẩu miệng, vẻ mặt không vui.

"Anh Bối Bối, anh đừng buồn, chờ lần sau em lại trở về tìm anh chơi." Đào Tử lớn tiếng an ủi.

"Vậy còn phải chờ rất lâu."

"Sẽ không lâu đâu, sắp được nghỉ hè rồi, Tứ Hải, nghỉ hè nhớ tới mang mấy người Đào Tử về chơi."

"Được, chờ đến mùa hè, chúng cháu sẽ trở về chơi thêm ít ngày."

Hà Tứ Hải đáp một tiếng, Bối Bối lúc này mới hơi hài lòng một chút.

Chờ xe chạy đi thật xa, Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn qua kính chiếu, ngờ ngợ còn có thể nhìn thấy mấy người ông Tứ đang đứng ở cửa thôn nhìn xung quanh.

"Thực sự là một đôi vợ chồng già tốt bụng." Trương Lục Quân cảm khái.

"Hừm, ông Tứ vẫn luôn rất kính trọng bà nội, bà nội từ nhỏ đã thương con, cho nên ông Tứ đã đối với con rất tốt từ khi con còn nhỏ." Hà Tứ Hải giải thích.

Trương Lục Quân biết bà nội trong miệng hắn chính là bà nội của Đào Tử.

"Đáng tiếc, không thể gặp mặt bà cụ, thực sự là quá đáng tiếc."

Trương Lục Quân thường xuyên nghe Hà Tứ Hải nhắc về bà cụ này, trong lòng rất là cảm kích đối với nàng.

"Sẽ có cơ hội, chờ lúc con kết hôn, con sẽ để nàng đến tham gia hôn lễ."

"Nàng không phải, ạch ..." Trương Lục Quân há miệng, cuối cùng lại không hề nói gì.

Vốn là ngày vui, mời một người đã chết tham gia hôn lễ chắc chắn là không may mắn, thế nhưng nghĩ đến thân phận của Hà Tứ Hải, những chuyện này thật giống như cũng không có gì cả.

"Nhưng mà, con chuẩn bị mang mọi người đâu thế?" Trương Lục Quân cười hỏi.

"Chỉ cần ra khỏi Hợp Châu, bốn phía đều là chỗ vui chơi, ngày hôm nay chúng ta đến Hoành Thôn trước, ngày mai chúng ta đi ..."

Ba ngày sau đó, Hà Tứ Hải mang theo mấy người Trương Lục Quân cẩn thận dạo chơi tỉnh Thiên An một vòng.

Hai vợ chồng ngoại trừ lần trước về Tuyền Châu thăm người thân một chút ra thì đã nhiều năm rồi chưa ra khỏi cửa.

Lần này đi cùng người nhà, đặc biệt Hà Tứ Hải còn ở bên cạnh, khiến bọn họ rất là cao hứng, chụp rất nhiều bức ảnh.

Ba đứa nhóc thì tinh lực dồi dào, đương nhiên cũng rất là vui vẻ.

Đặc biệt mỹ thực các nơi, cực kỳ thỏa mãn niềm yêu thích ăn uống của các nàng.

Nhưng mà bảy ngày trôi qua trong nháy mắt, Đào Tử và Huyên Huyên tiếp tục đến trường.

Bà nội và Trương Lục Quân trở về quê nhà Giang Hữu, trong nhà đã một tuần không có ai, không trở về không được.

Về phần Dương Bội Lan thì ở lại, bởi vì không đến mấy ngày nữa là đến hôn lễ của Hà Tứ Hải. Nàng có rất nhiều chuyện cần bàn bạc với Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên.

Nói thực sự, Hà Tứ Hải hơi có chút không dễ chịu khi ở chung một mình với nàng. Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, từ quen thuộc cũng biến thành xa lạ, huống hồ ký ức khi còn bé của hắn cũng không còn nhiều.

Nhưng mà Dương Bội Lan xem ra còn căng thẳng hơn cả Hà Tứ Hải.

Nàng ở nhà luôn cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo làm gì sai sẽ khiến cho Hà Tứ Hải không cao hứng.

Cũng may có Đào Tử và Lưu Vãn Chiếu điều hòa ở giữa, mọi chuyện mới tốt hơn một chút.

Mà thời gian đến hôn lễ càng ngày càng gần, thiệp mời cuối cùng cũng được phát hết.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment