Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1348 - Chương 1348: Phủ Quy Đức.

Chương 1348: Phủ Quy Đức. Chương 1348: Phủ Quy Đức.

Dựa theo kế hoạch của Hà Tứ Hải, qua mùng một tháng năm sẽ hoàn thành tâm nguyện của Ngô Hương.

Cho nên vừa qua mùng một tháng năm, Hà Tứ Hải liền mang theo Uyển Uyển đến Phủ Quy Đức.

Lúc trước Ngô Hương nói cho hắn, châu sai của nàng mất ở quê nhà của chồng-phủ Quy Đức.

Phủ Quy Đức là một thành thị nổi tiếng trong lịch sự Đại Hạ, một trong những cái nôi của nền văn minh.

Cũng là nơi lập thủ đô sớm nhất của triều Thương, cùng đất phát triển thương phẩm thương mại, nơi sinh ra văn minh buôn bán, được xưng là "Nguồn gốc n Thương".

Làm một toà thành cổ ngàn năm, đương nhiên mỹ cảnh và mỹ thực là hai thứ không thế thiếu được.

Uyển Uyển thích nhất là cái sau, mỗi lần Hà Tứ Hải cũng không keo kiệt, nàng muốn ăn cái gì đều mua cho nàng, xem như là phí ship cho nàng, lần này đương nhiên là cũng không ngoại lệ.

Hai người mua bánh nướng Lưu gia của thành cổ, ngồi ở trên đường cái rồi bắt đầu ăn.

Hà Tứ Hải không phải là người quá chú trọng đến bề ngoài, Uyển Uyển lại càng không phải rồi, chỉ cần có ăn là được.

Bánh nướng Lưu gia của thành cổ thực sự là vô cùng nổi tiếng, kinh doanh đã được 300 năm lịch sử, trước đó từng được dùng trong quốc yến, là một trong những đặc sắc mang tính đại biểu lớn nhất của phủ Quy Đức, mùi vị đương nhiên có chỗ độc đáo của nó.

Toàn thân màu da cam bóng loáng, ngoài cháy trong mềm, hương mềm ngon miệng, ăn vào còn lưu hương nơi miệng lưỡi, để lại hương vị lâu dài, lại kẹp thêm miếng thịt bò, vị mềm trộn lẫn với hương thịt dê thuần, cắn một miếng đúng thật là mỹ vị nhân gian.

"Ăn no chưa?"

Hà Tứ Hải vỗ tay, phủi chỗ vụn bánh còn sót lại trên tay xuống đất.

"Ăn no rồi."

Uyển Uyển vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, ngày hôm nay nàng đã ăn không ít, ngoại trừ bánh nướng, trước đó còn ăn không ít món.

Uyển Uyển lấy bình nước nhỏ trên vai xuống hút vài hơi, sau đó đưa cho Hà Tứ Hải.

" y ... Cho anh uống sao?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

"Vâng … hia hia ha ..."

Uyển Uyển gật gật đầu nhỏ, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Trời nóng nực, bánh nướng lại nặm, nàng cho rằng Hà Tứ Hải cũng phải uống nước mới được.

"Không cần đâu, tự em uống đi, chúng ta sẽ mua chai nước uống." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Đồ uống? (ˉ﹃ˉ) "

Khá lắm, thì ra anh không muốn uống nước của em là vì muốn uống nước ngọt.

Nước nào có ngon bằng nước ngọt.

"Nước ngọt không khỏe mạnh, trẻ nhỏ không thể uống." Nhìn ánh mắt của nàng, Hà Tứ Hải cười nói.

"Nhưng mà nó uống ngon nha."

"Sao thế, em nghĩ uống à?"

"Hia hia … vô cùng muốn uống." Nhóc con vô cùng thành thực, nghĩ sao nói vậy.

"Được, vậy chúng ta đi lên phía trước mua cho em một bình." Hà Tứ Hải nói.

"Vâng …"

Uyển Uyển nghe vậy thì gật đầu liên tục, vô cùng hài lòng.

Sau đó ——

Nàng nhìn nước ép trái cây tươi trên tay mình một chút, lại ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải một chút.

Không nói chuyện, thế nhưng đôi mắt to kia cũng đã biểu đạt ý nghĩ của nàng.

Đây cũng là là nước ngọt sao?

"Đương nhiên là nước ngọt rồi, đây là nước chanh, uống nhanh đi."

→_→, Uyển Uyển luôn cảm thấy hắn đang gạt người, nhưng mà nước trái cây dù sao cũng ngon hơn nước thường. Nàng uống "Tạm" một chút vậy ...

Ăn uống no đủ, đương nhiên là phải đi làm việc rồi.

Ngô Hương nói chồng nàng họ Hầu, tên Triều Tông.

Hầu gia là một trong tám nhà lớn tại phủ Quy Đức, xếp thứ ba, gia thế hiển hách.

Sau khi hai người kết hôn đã sống ở Tráng Hối Đường, Tây Viên của Hầu Phủ, cũng là một trong những điểm du lịch nổi tiếng nhất của Phủ Quy Đức.

Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi tới trước Hầu Phủ, quả nhiên là gia đình giàu có, gạch xanh ngói lớn, chạm trổ hoa văn, chạm rồng khắc phượng, quả thực rất là tinh mỹ.

Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi thẳng đến sân cuối cùng của Tây Viên. Đây chính là vị trí của Tráng Hối Đường, nếu như nói Ngô Hương bị mất châu sai thì khả năng cuối cùng chính là ở chỗ này. Nhưng mà nơi này đã được con cháu sửa chữa, cho nên muốn tìm được châu sai chính là chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng mà cho dù như thế nào, Hà Tứ Hải cũng muốn đi qua thử vận may một chút.

Nhưng mà lúc hắn vừa mới dắt Uyển Uyển nhảy vào Tráng Hối Đường, cảnh sắc xung quanh lại thối lui như nước, thay đổi dáng vẻ vốn có.

Một tiếng đàn truyền đến, hắn nhìn lại theo âm thanh, một người phụ nữ đang ngồi đánh đàn ở phía Tây sương phòng.

"Ngô Hương?" Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc trước mắt, Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

"Thiếp thân Lý Hương Quân gặp qua tiếp dẫn đại nhân."

Người phụ nữ điểm nhẹ dây đàn rồi dừng lại, đứng dậy hơi thi lễ với Hà Tứ Hải.

"Cô là Lý Hương Quân, như vậy Ngô Hương là ai?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

"Ngô Hương chính là Lý Hương Quân, Lý Hương Quân lại không phải Ngô Hương." Lý Hương Quân đáp.

Lời này có chút rối loạn.

Lý Hương Quân vốn họ Ngô, sau đó đổi tên là Lý Hương Quân, cho nên mới có cách nói này.

"Ngô Hương nhờ tôi đến đây tìm lại châu sai." Hà Tứ Hải cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp nhìn về phía châu sai trên đầu nàng.

Lý Hương Quân nghe vậy liền lộ ra vẻ âm u: "Đại nhân sao có thể đáp ứng nguyện vọng như vậy được? Ngô Hương thu hồi châu sai, từ đây trên đời không còn Hương Quân."

"Cũng giống như tôi nhờ đại nhân giúp tôi tìm quạt Hương Phiến, từ đây trên đời không còn Ngô Hương, "

Thì ra Ngô Hương và Lý Hương Quân vốn là một thể, nhưng mà người đời chỉ biết Lý Hương Quân, mà không biết Ngô Hương.

Sau khi chết trăm năm và được hương hỏa cung phụng, bởi vì sự nhận thức của tin chúng mà Ngô Hương đã biến thành Lý Hương Quân mà mọi người quen thuộc. Nhưng không có Ngô Hương thì Lý Hương Quân từ đâu tới, hai người vốn là một thể, cho nên mới phải chia ra làm hai.

Đồng thời còn ngăn cách hai nơi, một người hai hồn.

Trâm cài đầu và quạt cầm tay đều là vật ký thác của hai bên, nếu như thu hồi thì mới coi như là hoàn chỉnh, người kia tất sẽ biến mất.

Việc này đúng là gây khó dễ cho Hà Tứ Hải rồi, rốt cuộc nên giúp ai đây?

"Cô trăm năm như vậy, hai người các người đều không một ai muốn từ bỏ sao?"

Cuối cùng Hà Tứ Hải thực sự không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, thế là trực tiếp hỏi.

Thế nhưng Lý Hương Quân lại chỉ cười khẽ một tiếng.

Nhưng mà Hà Tứ Hải lại cảm nhận được sự quyết tâm của nàng.

Nhưng mà tuy Lý Hương Quân và Ngô Hương đều là một người, thế nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau.

Lúc trước Ngô Hương không nói với hắn những chuyện này, không biết nàng là thật sự không biết hay là cố ý không nói cho hắn.

Mà Lý Hương Quân lại ngay thẳng hơn rất nhiều, mới vừa thấy mặt đã thẳng thắn nói cho hắn tất cả.

Cho nên nhìn từ mặt tình cảm mà nói, hắn vẫn thiên về Lý Hương Quân hơn.

Nhưng hắn chỉ là người tiếp dẫn trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện, nên lấy tâm nguyện của người chết làm chủ.

Nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống một người hai hồn, đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Chuyện này đúng là khiến cho hắn vô cùng đau đầu.

Nhưng mà cũng không phải là không có biện pháp, các nàng tự nhốt lẫn nhau, không gặp hai bên, chỉ cần để các nàng gặp mặt, để bọn họ tự đưa ra quyết định là được.

Nhưng mà trạng thái linh hồn hiện tại của các nàng đều đang bị trói buộc, căn bản là không thể rời khỏi chỗ của mình, cho dù là Hà Tứ Hải thì cũng không có biện pháp gì hay.

"Đại nhân tới đây, tôi còn chưa chiêu đãi, thực sự là qua thất lễ. Đại nhân ngài ngồi đi, tôi pha trà cho ngài."

Lời nói của Lý Hương Quân đánh gãy dòng suy nghĩ của Hà Tứ Hải.

"Trước không uống, tôi còn muốn đi gặp Ngô Hương một chút." Hà Tứ Hải lắc đầu, nói.

"Thực ra như vậy là tốt rồi, năm tháng lưu chuyển, thời gian sẽ giải quyết tất cả vấn đề, chờ chúng tôi nghĩ thông suốt rồi, buông bỏ được chấp niệm thì tự nhiên sẽ trở về Minh Thổ thôi."

Nghe nàng nói, Hà Tứ Hải bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Nếu như hai bên các nàng đều buông bỏ chấp niệm và trở về Minh Thổ, như vậy các nàng thuộc về một người hay là thuộc về hai người đây?

Hoặc là nói các nàng liệu có hợp hai làm một hay không, thật là khiến cho người ta đau đầu.

Hà Tứ Hải không ở lại chỗ của Lý Hương Quân lâu, dắt Uyển Uyển đi thẳng đến chỗ của Ngô Hương.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment