Chờ Hà Tứ Hải ra khỏi, hắn bỗng quay lại nhìn phủ Quy Đức một chút, con mắt ở giữa trán bỗng nhiên mở ra nhìn một cái rồi lập tức khép lại.
"Làm sao thế?" Uyển Uyển có chút kỳ quái hỏi.
"Không có gì, chúng ta về nhà đi." Hà Tứ Hải cười nói.
"Vậy có cần mua cho Đào Tử và Huyên Huyên chút đồ ăn ngon không?" Uyển Uyển nhỏ giọng nói.
"Đương nhiên là có thể." Hà Tứ Hải cười nói, sau đó dắt Uyển Uyển đi về phía phố cổ.
Lý Hương Quân và Ngô Hương, các nàng thật sự cho rằng Hà Tứ Hải là kẻ ngốc, không biết lời các nàng nói là thật hay giả, một người nhìn như ngây thơ, một người nhìn như tâm cơ, thế nhưng bất kể như thế nào đều biểu hiện ra một cách vô cùng hoàn hảo. Hà Tứ Hải vẫn phát hiện một tia khác thường.
Thậm chí các nàng có phải là Lý Hương Quân hoặc Ngô Hương hay không cũng còn cần phải xem xét lại.
Hơn nữa con mắt thứ ba của Hà Tứ Hải có thể nhìn thấu hư vọng, ở trong mắt hắn, tồn tại của Lý Hương Quân rất đặc thù, đồng thời trên người còn có một đường trốn vào hư không, hẳn là có kết nối với Ngô Hương ở Kim Lăng, nhưng cũng không biết tác dụng cụ thể của nó là gì.
Tuy rằng hắn không sợ các nàng có âm mưu quỷ kế gì, thế nhưng cũng không thể ngốc nghếch mà trực tiếp đi gặp Ngô Hương, sau đó đem mạnh mẽ kéo các nàng lại với nhau được. Hắn phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, nếu như xảy ra biến cố gì thì cũng không đến nỗi bó tay toàn tập.
Hà Tứ Hải trở lại thành cổ, nhưng mà không chỉ mua thêm mấy phần cho Đào Tử và Huyên Huyên phần, còn nhiều mua một ít, cũng đưa về cho mấy người Dương Bội Lan nếm thử.
Chờ mua xong đồ, hai người lại đi dạo một vòng ở trong thành cổ, lúc này mới trở lại Hợp Châu.
Nhưng mà trong nhà không ai, tuy rằng Lưu Vãn Chiếu sắp kết hôn, thế nhưng chuyện của nàng lại ít nhất. Bởi vì tất cả mọi chuyện đều có người sắp xếp giúp nàng, cho nên nàng vẫn nhàn nhã đi làm ở công ty.
Mà Dương Bội Lan muốn đi đón hai nhóc Đào Tử tan học, nàng chủ động nhận nhiệm vụ này.
Đại khái là nhìn thấy có người trở về, tiểu Bạch không biết chui ra từ đâu, cọ cọ ở trên mắt cá chân của Uyển Uyển.
Uyển Uyển ngồi xổm xuống, sờ sờ nó, sau đó hỏi: "Tiểu Bạch, mày đã chạy đi đâu thế?"
"Meo meo ..."
"Há, nha ..."
"Em còn hiểu tiếng mèo nói chuyện sao?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.
"Đương nhiên ... hia hia hia ..."
"Vậy tiểu Bạch nói cái gì rồi?"
"Nó nói nó chỉ là một con mèo con bình thường, không biết cái gì cả."
Hà Tứ Hải: ...
"Anh thấy đây không phải tiểu Bạch nói, là em nói mới đúng?"
"Hia hia hia ..."
"Được rồi, em có muốn về nhà hay không?" Hà Tứ Hải nhìn thời gian cũng không sớm, muốn để cho nàng về nhà trước.
"Đào Tử và Huyên Huyên đâu?"
"Các nàng? Các nàng mới vừa tan học, hẳn là còn đang trên đường trở về."
"Vậy em không trở về, em chờ các nàng trở về rồi cùng nhau chơi đùa."
Uyển Uyển nói xong, bỏ bình nước nhỏ trên vai mình xuống rồi bò lên trên ghế sô pha lăn qua lăn lại. Tiểu Bạch cũng nhảy lên sô pha, tò mò nhìn nàng, sau đó nằm ở bên người nàng, học theo dáng vẻ của nàng.
"Hia hia hia ..."
Ta lăn, ta lăn ...
Uyển Uyển chơi đến không biết trời đâu đất đâu.
"Em ở trong này không chờ được đâu, sau khi Đào Tử và Huyên Huyên tan học nhất định sẽ chơi ở bên ngoài rất lâu rồi mới trở về."
Lấy sự hiểu rõ của Hà Tứ Hải đối với hai nhóc con, suy đoán của hắn phải đúng đến tám chín phần.
Uyển Uyển nghe vậy thì trở mình một cái rồi bò lên, tiểu Bạch đang ngửa bụng lên trời lập tức ngước cổ, tò mò không hiểu nàng ngồi dậy làm gì, nằm không thoải mái sao?
"Ông chủ, chúng ta đi đón Đào Tử và Huyên Huyên tan học đi." Uyển Uyển hào hứng nói.
"Em chính là muốn tìm các nàng chơi thì đúng hơn?"
"Hia hia hia ..." Uyển Uyển có chút ngượng ngùng mà gật gật đầu.
"Vậy sao em không tự mình đi tìm các nàng, em hẳn phải là biết Huyên Huyên ở chỗ nào đúng chứ?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
Uyển Uyển nghe vậy thì trợn mắt, giật mình nhìn hắn.
"Làm sao thế, chuyện này làm cho người ta giật mình sao?"
Uyển Uyển gật gù, lại lắc đầu.
Sau đó nhanh chóng chạy tới, bám vào góc áo của Hà Tứ Hải.
Nàng dùng giọng nói nho nhỏ xen chút oan ức: "Một … Một mình em … sợ sệt, ông chủ đi cùng em đi."
Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu của nàng.
"Anh đương nhiên là có thể đi cùng em, thế nhưng anh hi vọng em có thể trở nên dũng cảm hơn một chút."
Đôi mắt sáng lấp lánh của Uyển Uyển nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải, khẽ gật đầu một cái.
"Đi thôi, chúng ta đi mang đồ ăn cho các nàng."
Hà Tứ Hải thuận tay xách một ít quà bánh mới mua lên, sau đó mang theo Uyển Uyển ra cửa.
Hai người mới ra thang máy, trước mặt liền gặp phải mẹ Uyển Uyển trở về từ bên ngoài.
"Ồ, hai người trở về rồi sao? Đây là muốn đi đâu vậy?" Nhìn thấy con gái, Chu Ngọc Quyên cũng rất vui vẻ.
"Chào mẹ nha, chúng con đi tìm Đào Tử và Huyên Huyên chơi đùa."
Nhìn thấy mẹ, Uyển Uyển cũng rất là vui vẻ.
"Tốt cái gì mà tốt, từ sáng đến tối không thấy bóng người, thật vất vả mới trở về, lại đi ... Ạch ..."
Chu Ngọc Quyên bỗng nhiên phản ứng lại, lúng túng nói với Hà Tứ Hải: "Dì không phải là có ý đó."
"Không có chuyện gì, cháu hiểu mà. Uyển Uyển, em có muốn về nhà bồi mẹ em một lát hay không." Hà Tứ Hải hỏi nhóc con.
Nhóc con nghe vậy thì lập tức xoắn xuýt, nhíu mày, nhìn mẹ một chú rồi lại nhìn bên ngoài một chút.
Nàng vừa muốn ở cùng mẹ, lại muốn đi tìm mấy người Đào Tử chơi đùa.
Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Mẹ, người đi chơi với con đi?"
Khá lắm, nhóc con này cũng thật là thông minh.
Nàng bồi mẹ với việc mẹ bồi nàng là không giống nhau.
Nàng bồi mẹ thì sẽ phải cùng nhau về nhà với mẹ.
Mà mẹ đi chơi cùng nàng, đó chính là nàng làm chủ. Nàng có thể mang mẹ đi tìm mấy người Đào Tử chơi đùa.
"Ha ha ..."
Chu Ngọc Quyên cũng cảm thấy buồn cười vì con gái cơ trí, nhưng cũng tràn đầy vui mừng.
"Được nha." Chu Ngọc Quyên trực tiếp đưa tay qua.
Uyển Uyển lập tức kéo tay của nàng, cao hứng nhảy nhót hai lần tại chỗ.
"Chúng ta đi thôi." Nàng kéo tay Chu Ngọc Quyên, liền không thể chờ đợi được nữa mà đi ra ngoài.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì, dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía cái túi trên tay Hà Tứ Hải.
"Sao thế, em muốn ăn à?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Cho mẹ ăn." Uyển Uyển nói với vẻ mặt chờ mong.
"Không cần, mẹ không ăn." Chu Ngọc Quyên vội vàng lắc đầu từ chối.
"Ăn thật ngon nha, mẹ ăn đi." Uyển Uyển kiên trì nói.
"Dì nếm thử đi, mùi vị đúng là rất ngon." Hà Tứ Hải nói xong liền chuẩn bị mở túi ra.
"Đây là mang cho mấy nhóc Đào Tử đúng không."
"Đúng, nhưng mà không sao cả, trong nhà còn có rất nhiều."
"Vậy đợi lát nữa rồi cùng nhau nữa ăn đi, cháu không cần mở túi ra làm gì cho phiền đâu." Chu Ngọc Quyên nói.
"Không được." Uyển Uyển lập tức nói.
"Ồ, vì sao?"
"Bởi vì chờ một lát sẽ không còn nữa." Uyển Uyển nói.
Nàng còn sợ Chu Ngọc Quyên không rõ ý của nàng, lại giải thích một câu: "Có Huyên Huyên, a ô, a ô ... Sẽ không còn nữa nha."
"Ha ha."
Hà Tứ Hải và Chu Ngọc Quyên đều bật cười.
"Đừng để cho Huyên Huyên nghe được lời này, nếu không nàng sẽ tức giận đó." Chu Ngọc Quyên cười dặn dò.
"Vì sao?" Uyển Uyển không hiểu liền hỏi.
"Bởi vì con nói nàng có thể ăn nha." Chu Ngọc Quyên nói.
"Thế nhưng nàng đúng là rất có thể ăn, rất lợi hại, con lại không có nói sai nha?" Uyển Uyển buông tay, vẻ mặt kỳ quái.
Đây chính là điểm khác nhau trong tư duy của trẻ nhỏ và mọi người.
Người lớn nghe thấy mấy từ có thể ăn được, có lẽ theo bản năng đều cho rằng là nghĩa xấu, cảm thấy đối phương nói mình mập, nói mình là heo...
Thế nhưng đối với bọn nhỏ mà nói, có thể ăn chính là lợi hại, không chứa nghĩa xấu.
------
Dịch: MBMH Translate