Đối với Uyển Uyển mà nói, Huyên Huyên chính là một cái bóng đèn lớn, có thể cảm ứng lẫn nhau, đương nhiên còn có Hà Tứ Hải.
Cho nên nàng đã lập tức tìm được Huyên Huyên ở trên bờ cát.
Dương Bội Lan rất cẩn thận, lúc đi đón các nàng còn mang theo công cụ đào cát.
Cho nên hai đứa nhóc đang cầm xẻng đào hì hục, bận bịu đến không còn biết trời đâu đất đâu.
Trên bờ cát đương nhiên không chỉ có hai người các nàng, còn có một đống trẻ nhỏ, đào cho toàn bộ bãi cát loang loang lổ lổ.
Lúc nãy vừa có một cơn mưa, nước mưa thẩm thấu vào trong cát, rất dễ xây thành các loại hình dạng, chơi càng vui hơn so với bình thường.
Nghe thấy tiếng của Uyển Uyển, hai đứa nhóc lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
"Hi~" Đào Tử vung vẩy xẻng nhỏ, lên tiếng chào hỏi, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi.
Huyên Huyên học dáng vẻ của nàng, vừa muốn bắt chuyện, chợt thấy cái túi trên tay Hà Tứ Hải, thế là liền ném cái xẻng trong tay đi, rồi chạy về bên bờ.
"Ông chủ, trên tay anh đang cầm cái gì thế?" Nàng tò mò hỏi.
Hà Tứ Hải cũng không giấu giấu diếm diếm, trực tiếp mở túi ra rồi hỏi: "Em có muốn ăn không?"
"Em muốn ăn, muốn ăn ..."
Huyên Huyên làm sao có khả năng sẽ từ chối được, lập tức đưa tay đi cầm, sau đó phát hiện trên móng vuốt nhỏ của mình đều hạt cát, bản thân nàng liền xấu hổ rụt tay trở lại.
"Qua bên kia rửa một chút đi." Hà Tứ Hải chỉ về phía hệ thống cung cấp nước cách đó không xa.
Nơi này vốn có cân nhắc đến chuyện sau khi mọi người chơi cát, cho nên đã lắp đặt chỗ rửa chân và vòi rửa tay, nhưng mà dùng nước của hồ Kim Hoa, là không thể uống.
Huyên Huyên nghe vậy lập tức chạy tới, Dương Bội Lan vội vàng đuổi theo ở phía sau, đồng thời còn căn dặn Hà Tứ Hải trồng chừng Đào Tử.
Trên bờ cát tràn đầy người, nếu như để lạc đứa nào, nàng cũng không đảm đương nổi, hơn nữa đây là lần thứ hai, nàng không còn điên, mà là sẽ chết mất.
Cho nên tuy nàng đi đón hai đứa nhỏ tan học, thế nhưng dọc theo đường đi đều nắm chặt lấy tay hai đứa nhỏ, cho dù buông ra thì cũng không dám chớp mắt, chỉ lo chớp mắt một cái sẽ không thấy bọn nhỏ đâu nữa.
Đây là bệnh tâm lý, bóng ma lưu lại từ trong quá khứ. Hà Tứ Hải cũng không biết nên an ủi nàng thế nào. Nhưng mà nàng có thể chủ động gánh vác việc đưa đón hai đứa bé tan học, đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Huyên Huyên không biết làm thế nào mà để tay mình ở dưới vòi nước một hồi, sau đó để bàn tay ướt nhẹp chạy về chuẩn bị muốn ăn, cũng may Dương Bội Lan tỉ mỉ, mang theo khăn tay và lau giúp nàng.
Sau đó nàng cũng không chơi nữa, ngồi ở nghỉ ngơi trên ghế, vừa ăn vừa nhìn Đào Tử và Uyển Uyển chơi.
Dương Bội Lan lo lắng Đào Tử không được ăn liền cầm bánh đi qua, đút cho Đào Tử ăn.
Huyên Huyên nhìn bánh trong tay một chút, nhìn lại Đào Tử vừa ăn vừa chơi, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Nàng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh.
"Sao thế, em không muốn ăn nữa, vậy trả lại cho anh đi." Hà Tứ Hải cố ý nói.
"Không có." Huyên Huyên vội vàng lắc đầu.
Quả nhiên lần này, tất nhiên không còn mất mát nữa.
"Ăn từ từ, ăn hết còn có." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.
Lần này, nhóc con lại vui sướng gấp bội, mình ăn nhanh hơn người ta, cũng ăn được nhiều hơn, mình còn có thể tự mình ăn, hừ hừ ...
Hà Tứ Hải nhìn Chu Ngọc Quyên ngồi ở bên cạnh dường như rất tẻ nhạt, thế là nói với nàng: "Uyển Uyển có bọn cháu trông coi là, nếu như dì có chuyện thì có thể đi về trước."
"Không có chuyện gì, trở lại thì có thể làm cái gì chứ? Cứ như vậy mà nhìn nàng cũng rất tốt rồi." Chu Ngọc Quyên cười nói.
Nghe nàng nói như vậy, Hà Tứ Hải cũng không nói nhiều nữa, mà là nói tránh đi: "Các người ở Hợp Châu thời gian dài như vậy, đã quen thuộc chưa?"
Dù sao bọn họ đã sống ở Hồng Kông nhiều năm.
"Xem cháu nói kìa, có cái gì mà không quen? Bọn dì cũng là người Đại Hạ, lại nói hiện tại nội địa cũng rất phát triển, rất nhiều chỗ còn làm tốt hơn cả Hồng Kông."
Lúc hai người đang nói chuyện, Huyên Huyên đã ăn xong một cái bánh nướng, lại mò ở trong túi.
"Ăn một cái nữa, phỏng chừng tối hôm nay em sẽ không ăn nổi cơm nữa đâu. Mẹ em tối hôm nay làm rất nhiều món ngon đó nha." Hà Tứ Hải làm bộ lơ đãng nói.
Huyên Huyên sửng sốt, rơi vào xoắn xuýt, chậm rãi rụt tay nhỏ về.
"Anh không phải là không muốn cho em ăn, em ăn một cái nữa đi, dù sao buổi tối ăn không vô cơm mẹ nấu cũng không sao cả, sau này lại ăn cũng như nhau thôi."
Hà Tứ Hải nói chưa dứt lời, Huyên Huyên đã rụt tay lại càng nhanh, thậm chí còn để ra phía sau lưng.
"Em không ăn nữa, em yêu mẹ, em thích ăn cơm mẹ làm, em đi chơi đây."
Nói xong nàng liền xoay người chạy đi, một bộ chỉ lo Hà Tứ Hải sẽ kiên quyết cho nàng ăn.
"Ha ha ..." Chu Ngọc Quyên không nhịn được mà nở nụ cười.
Chiêu lùi một bước tiến hai bước này của Hà Tứ Hải thực sự là quá hay, khiến cho nhóc con lập tức đưa ra quyết định.
"Đúng rồi, khoảng thời gian này đúng là gây thêm phiền phức cho dì Chu rồi."
"Cháu khách sáo với dì làm cái gì, nhưng mà La Thiên Chí nghe nói cháu muốn kết hôn, cũng giúp không ít chuyện." Chu Ngọc Quyên bỗng nhiên nói.
"Há, hắn giúp cái gì?"
"Những ngày này có rất nhiều khách đều lục tục đến Hợp Châu để tham gia hôn lễ rồi, cho nên La tổng đã sắp xếp xe đưa đón, còn có khách sạn."
"Hắn còn cho lùi hết khách trong nhà hàng, dành riêng cho cháu sử dụng trong khoảng thời gian kết hôn."
"Tác phẩm lớn như vậy sao? Cháu biết rồi."
Trên thế giới này không có cái gì là miễn phí cả, La Thiên Chí làm những chuyện này đương nhiên là muốn cho Hà Tứ Hải nhìn. Nếu như không cho hắn biết thì không còn ý nghĩa, cho nên Chu Ngọc Quyên mới nói với Hà Tứ Hải, Hà Tứ Hải đương nhiên là hiểu rõ .
Nói sau này báo đáp gì đó thì hơi quá, chỉ cần hắn nhớ kỹ chuyện này là được, đối với mấy người La Thiên Chí thì như này đã đáng giá rồi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Đào Tử đã ăn xong bánh, Dương Bội Lan còn tỉ mỉ đút nước cho nàng, phòng ngừa quá mặn.
Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Yêu trẻ nhỏ không sai, nhưng không phải yêu như vậy, như này là thuộc về cưng chiều, có tay có chân, vì sao lại cứ phải vừa chơi vừa ăn, còn cần người đút, đây là thói quen rất xấu.
Đương nhiên Hà Tứ Hải sẽ không bởi vì như vậy liền nói Dương Bội Lan, càng sẽ không dạy dỗ đứa nhỏ ngay mặt, dù sao nàng cũng chỉ ở đây mấy ngày nay.
Chờ su khi hôn lễ kết thúc, nàng sẽ trở lại, nên cũng không cần lo lắng là sẽ nuôi thành thói xấu cho Đào Tử.
"Mẹ cháu cũng là có lòng tốt, đều là muốn dành điều tốt nhất cho các cháu, nhưng lại không biết biểu đạt, chỉ có thể làm được những chuyện này thôi." Chu Ngọc Quyên giải thích.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Lúc này Dương Bội Lan mang theo bình nước đi lên.
"Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, thực ra chị không cần như vậy ..."
Chu Ngọc Quyên cười rồi kéo nàng tới, để nàng tới nói những câu này sẽ tốt hơn là để Hà Tứ Hải nói nhiều.
Tháng ngày bình thản như vậy cứ trôi qua, hôn lễ của Hà Tứ Hải cũng càng ngày càng gần. Lưu Vãn Chiếu cũng không đến công ty nữa, mỗi ngày đều bận đến xoay quanh.
Nàng mặc thử các loại quần áo, thử đeo các loại đồ trang sức, sắp xếp đội phù dâu …. Nàng bận đến mức chân sắp không chạm đất rồi.
Mà Hà Tứ Hải nhàn rỗi, lại bất ngờ gặp phải một người chết trung niên.
Người trung niên này nhìn qua rất là phúc hậu, cách ăn mặc cũng khá là trang nhã, có thể thấy rõ điều kiện cuộc sống khi còn sống hẳn là không tệ.
Nhưng mà tâm nguyện của hắn chính là không yên lòng mẹ già không người phụng dưỡng.
------
Dịch: MBMH Translate