Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 135 - Chương 135: Đinh Mẫn Cầu Viện.

Chương 135: Đinh Mẫn Cầu Viện. Chương 135: Đinh Mẫn Cầu Viện.

Phạm Hồng Ba dẫn người chạy tới công viên Nam Hà, xe đua của La Hoan vẫn lẳng lặng mà đứng ở ven đường.

"La Hoan?" Phạm Hồng Ba ôm lấy tâm thái may mắn, dùng sức gõ gõ cửa sổ xe.

Nhưng mà rất hiển nhiên, là hắn cả nghĩ rồi.

Phạm Hồng Ba cũng rất quả quyết, trực tiếp để người đập cửa sổ.

Cũng may mà bên trong xe của hắn có công cụ, không bao lâu đã đập được cửa xe.

Động tĩnh lớn như vậy, nhưng La Hoan nằm ở bên trong lại không có một chút phản ứng nào.

Tim của Phạm Hồng Ba không khỏi chìm xuống dưới.

Chờ sau khi đập cửa, Phạm Hồng Ba dò xét hơi thở của hắn một chút, thấy hô hấp vẫn còn thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

. . .

Hà Tứ Hải mang theo Huyên Huyên về đến nhà, trời cũng đã gần sáng.

Lưu Vãn Chiếu và Đào Tử đang say ngủ, Hà Tứ Hải cũng không quấy rối các nàng.

Huyên Huyên chạy về nhà tìm mẹ của nàng rồi.

Đứa nhỏ đáng thương không chỉ là lao động trẻ em, còn phải làm ca đêm.

Tuy rằng nhiệm vụ của lão quỷ thất bại, thế nhưng thù lao của Hà Tứ Hải lại không ít.

Nhìn đá Vong Xuyên ngàn năm trong tay, toàn bộ linh hồn của người ta phảng phất như đều bị nó hút vào, rất xinh đẹp.

Nhưng cảm giác này không có tác dụng nhiều lắm đối với hắn, cũng chỉ có thể thu vào trước, nhìn xem sau này có thể dùng tới hay không.

Nhưng mà Hà Tứ Hải nhớ tới một chuyện, lão quỷ bị trừng phạt, không biết bị kéo đến nơi nào rồi, thứ để lại quý giá nhất sợ là không phải đá Vong Xuyên ngàn năm này, mà là ô bồng trên sông Vong Xuyên.

Nói cách khác, thuyền ô bồng hiện tại đã thành vật vô chủ?

Nghĩ tới đây, Hà Tứ Hải quyết định sẽ bớt thời gian đến xem một chút.

Nếu như có thuyền ô bồng, sau này hắn muốn lui tới Minh Thổ cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Mắt thấy trời sắp sáng, Hà Tứ Hải cũng không trở về phòng, chỉ là tựa ở trên ghế sô pha một hồi.

Mãi đến khi bị Lưu Vãn Chiếu đánh thức.

"Sao anh lại ngủ trên ghế sô pha thế, hay là lên trên giường ngủ đi." Lưu Vãn Chiếu đứng ở bên cạnh nói.

Nhìn dáng vả thì cũng mới vừa rời giường, áo ngủ rộng rãi, tóc xoã tung, trong tư thái lười biếng lại có một cỗ phong tình khác.

Thấy Hà Tứ Hải nhìn mình chằm chằm, gương mặt Lưu Vãn Chiếu ửng đỏ, nhưng mà không có tránh né, "Anh lên giường ngủ một hồi đi, em đi nấu bữa sáng."

"Em biết nấu sao?" Hà Tứ Hải đứng lên, cười hỏi.

"Bớt coi thường người khác, em cũng có học." Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói.

Nàng hiện tại có thể nói là vô cùng tiến bộ, ít nhất cũng biết nấu mì rồi.

"Được rồi, em đi đánh răng trước đi, để anh làm bữa sáng cho." Hà Tứ Hải đứng lên, nói.

"Ồ, anh không ngủ nữa sao?"

"Đào Tử cũng sắp dậy rồi, còn ngủ cái gì nữa?" Hà Tứ Hải nói xong liền xoay người muốn đi tới nhà bếp.

Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu đột nhiên nói: "Đúng rồi, tối hôm qua cảnh sát Đinh có nói với em, cô ấy có việc muốn nhờ anh hỗ trợ."

"Đinh Mẫn?"

Hà Tứ Hải nghĩ tới lần gặp gỡ ở trấn hồ Kim Hoa trước đó.

Đinh Mẫn biểu đạt muốn lợi dụng năng lực của hắn để hỗ trợ tra án.

Lúc đó, sau khi Hà Tứ Hải nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú.

Chỉ có điều Đinh Mẫn vẫn không liên hệ với hắn, hắn đều sắp quên mất việc này rồi.

"Em bảo cô ấy trực tiếp liên hệ với anh đi." Hà Tứ Hải cũng muốn nghe một chút xem nàng tìm mình rốt cuộc là vì chuyện gì.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì thuận tay cầm điện thoại di động lên, trực tiếp nhắn lại cho Đinh Mẫn.

Đinh Mẫn cũng không biết là vẫn luôn chờ đợi tin tức hay là điện thoại di động vừa lúc ở trên tay, trả lời cảm ơn gần như là ngay lập tức, sau đó gọi ngay cho Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải còn chưa đi đến nhà bếp.

Sau khi nhận điện thoại thì nói chuyện vài câu với nàng.

Lưu Vãn Chiếu tò mò đi qua hỏi: "Cảnh sát Đinh tìm anh có chuyện gì thế?"

"Không nói, nhưng mà cô ấy nói chờ gặp mặt sẽ nói chuyện." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy không hỏi nhiều nữa, xoay người đi vào phòng rửa mặt.

Đàn ông cũng không thích phụ nữ hỏi rõ ngọn nguồn. Tuy rằng cảnh sát Đinh quả thực rất đẹp, nhưng nàng cũng không kém, hơn nữa nàng cũng tin tưởng Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đang làm bánh trứng chiên ở trong nhà bếp, Đào Tử đã tự mình thức dậy chạy đến cửa phòng bếp, ôm nàng con thỏ bông của mình, xoa mắt gọi một tiếng "Ba ba."

"Làm sao, dậy rồi à? Đi nhờ dì Lưu chải đầu giúp con một chút, sau đó đánh răng rửa mặt ăn cơm sáng." Hà Tứ Hải đưa tay điểm nhẹ một hồi ở trên cái mũi nhỏ của nàng.

"Được." Đào Tử đáp một tiếng, rồi đi vào phòng tắm tìm Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu nhìn thấy Đào Tử thì "Xì xì" một tiếng rồi bật cười.

Đào Tử có chút mờ mịt, không biết Lưu Vãn Chiếu đang cười cái gì.

Lưu Vãn Chiếu kéo nàng đến trước bồn rửa mặt, bảo nàng nhìn trong gương. Nàng mới nhận ra trước lỗ mũi của mình có một điểm trắng.

"Hừ, đồ ba ba bại hoại." Đào Tử tức giận nói.

Đây là bột mì trên tay Hà Tứ Hải vừa nãy.

Nàng xoay người liền muốn đi tìm ba ba "Tính sổ", sao có thể bắt nạt trẻ nhỏ được chứ?

Lại bị Lưu Vãn Chiếu kéo lại, dùng khăn lông ướt lau gương mặt nhỏ giúp nàng.

"Đánh răng rửa mặt trước đã, đợi lát nữa dì sẽ giúp cháu cùng đánh ba, sao có thể bắt nạt trẻ nhỏ được chứ?" Lưu Vãn Chiếu chống nạnh nói.

"Đúng, làm sao có thể bắt nạt trẻ nhỏ được chứ?" Đào Tử học theo dáng vẻ của nàng cũng chống nạnh.

Sau đó hai người nhìn vào trong gương rồi cười vui vẻ.

. . .

Hà Tứ Hải còn chưa ăn xong bữa sáng, Đinh Mẫn đã gọi điện thoại đến rồi, nói rằng nàng đã đến cửa tiểu khu.

Xem ra là có chuyện rất gấp.

Thế là Hà Tứ Hải vội vàng ăn xong bữa sáng rồi lầu.

Lưu Vãn Chiếu thì không đi theo, sau này không thể mỗi lần Hà Tứ Hải làm việc nàng đều đi theo được, đúng chứ?

Ngày hôm nay nàng ở nhà trông Đào Tử và Huyên Huyên.

"Chào buổi sớm."

Hà Tứ Hải vừa xuống đã gặp Trương Kiến Quốc tới đón.

"Ồ, ông trở về rồi? Mấy ngày này chạy đi đâu rồi?" Nhìn thấy Trương Kiến Quốc, Hà Tứ Hải bỗng có loại cảm giác mừng rỡ không tên.

"Tôi về nhà một chuyến." Trương Kiến Quốc cười nói.

"Có đúng không? Vậy ông đã nhớ ra tâm nguyện của mình là gì chưa?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

Thực ra hắn cũng không để ý, bởi vì mỗi lần đều sẽ hỏi một lần, mà Trương Kiến Quốc đều trả lời là—— vẫn chưa.

"Nhớ ra rồi." Trương Kiến Quốc nói.

"Không nhớ sao. . . , ồ, ông nhớ ra rồi? Là tâm nguyện gì thế?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

Trương Kiến Quốc không trả lời ngay, mà là hỏi: "Nhìn thấy cậu vội vội vàng vàng, là có chuyện gì sao?"

Hà Tứ Hải lúc này mới nhớ tới Đinh Mẫn đang chờ hắn ở ngoài tiểu khu.

"Cậu đi làm trước đi, chờ cậu trở về rồi lại nói cũng không muộn." Trương Kiến Quốc cười nói.

Hà Tứ Hải ngẫm lại cũng đúng, cũng không vội lúc này, thế là xoay người đi ra ngoài tiểu khu.

Nhìn bóng lưng đi xa của Hà Tứ Hải, nụ cười và ánh mắt vui vẻ của Trương Kiến lập tức trở nên phức tạp và thương tiếc.

Ngày hôm đó, bà nội Hà Tứ Hải đã nói với hắn rất nhiều, rất khó tưởng tượng được khi còn nhỏ Hà Tứ Hải đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.

"Ai."

Trương Kiến Quốc thở dài một tiếng, sau đó chắp tay sau lưng, đi dạo ở trong tiểu khu.

Một vòng lại một vòng, phảng phất như không có phần cuối.

Hà Tứ Hải ra khỏi tiểu khu, liếc mắt liền thấy xe cảnh sát đỗ ở ven đường.

Đại khái là nhìn thấy Hà Tứ Hải lại đây, Đinh Mẫn vội vàng đi xuống từ trên xe cảnh sát.

"Cảnh sát Đinh." Hà Tứ Hải cười cười chào hỏi với nàng.

"Hà tiên sinh, mang thêm phiền phức cho ngài rồi." Đinh Mẫn đối với Hà Tứ Hải vừa kính sợ vừa cảm kích, đồng thời còn xen lẫn tò mò.

"Cô tìm tôi, là bởi vì có vụ án muốn tôi giúp đỡ sao?" Hà Tứ Hải cũng không phí lời cùng với nàng, đi thẳng vào vấn đề.

Đinh Mẫn nghe vậy lại lắc lắc đầu.

"Tôi muốn mời Hà tiên sinh giúp một chuyện, để hai ông bà cụ gặp gỡ con trai của bọn họ." Đinh Mẫn nói.

"Ồ, có thể nói cụ thể một chút cho tôi không?"

"Con trai của hai ông bà cụ là lính cứu hỏa." Đinh Mẫn nói.

Sau đó nói về chuyện liên quan đến lính cứu hỏa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment