Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 136 - Chương 136: Tục Nhân.

Chương 136: Tục Nhân. Chương 136: Tục Nhân.

Lính cứu hỏa mà Đinh Mẫn nói tới tên là Thường Tuấn Khải, vốn là một nhân viên phòng cháy trong khu An Hải.

Hắn và Đinh Mẫn không chỉ là bạn học tiểu học, còn là bạn học trung học.

Hai nhà cũng ở trong một tiểu khu, đương nhiên chính là tiểu khu cũ của Đinh Mẫn.

Ba của Thường Tuấn Khải - Thường Quốc Quang làm việc trong xưởng sản xuất kem đánh răng, mẹ Tề Tiểu Yến làm trong xưởng dệt.

Sau đó cùng nghỉ việc rồi mở một quán phá lấu ở đầu hẻm cách tiểu khu không xa.

Bọn họ cũng rất quen thuộc với cha mẹ Đinh Mẫn.

Đặc biệt là Đinh Tân Vinh, mỗi lần làm nhiệm vụ trở về muộn, thường sẽ đến quán phá lấu của Thường Quốc Quang ăn một bát phá lấu nóng hổi.

Hai nhà cũng thường xuyên qua lại, quan hệ có thể xem là vô cùng tốt.

Mỗi lần Đinh Mẫn nhìn thấy bọn họ đều phải gọi một tiếng chú Thường, thím Thường.

Chỉ là đáng tiếc sau khi Đinh Tân Vinh hi sinh, Tô Mạn Mạn tái giá, rời khỏi tiểu khu cũ, quan hệ giữa hai nhà mới phai nhạt đi.

Thành tích lúc đi học của Thường Tuấn Khải không được tốt lắm, cũng không phải là vì chơi bời, mà là thích chơi game cho nên thành tích vẫn không lên nổi.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3 không thi lên đại học, thế là Thường Quốc Quang để hắn đi lính ba năm.

Quả nhiên sau khi đi bộ đội trở về, Thường Tuấn Khải giống như biến thành người khác, cả người trở nên rất có kỷ luật, cũng không chơi game nữa.

Sau khi xuất ngũ trở về, Thường Tuấn Khải liền trở thành một nhân viên phòng cháy của đại đội phòng cháy khu An Hải.

Trong lúc này, Thường Tuấn Khải còn cố gắng đọc sách, chuẩn bị thi đại học một lần nữa, có thể nói là vô cùng cố gắng tiến tới.

Thế nhưng một hồi lửa lớn đã khiến cho tất cả trở thành công cốc.

Lúc Thường Tuấn Khải hi sinh mới chỉ hai mươi bốn, hơn nữa còn không phải là hi sinh bởi vì làm nhiệm vụ.

Ngày hôm đó hắn được nghỉ, cha hắn Lão Thường để hắn giúp đỡ, đến chợ Hoành Thông để lấy hàng.

Cũng không ngờ đến lại gặp một trận lửa lớn.

Thường Tuấn Khải không chút suy nghĩ trực tiếp cứu người, chợ bán thức ăn vốn đã nhiều người, trong tình huống đó lại càng thêm loạn.

Tuy rằng cứu được không ít người đi ra, nhưng cuối cùng Thường Tuấn Khải lại bị bỏng gần như là toàn thân, sau đó đột phát cảm nhiễm rồi qua đời.

Nói đến chợ bán thức ăn Hoành Thông, Hà Tứ Hải còn có chút ấn tượng, chuyện lúc đó gây nên huyên náo rất lớn tại Hợp Châu.

Sau đó bởi vì như vậy, chính phủ đã tiến hành cải tạo toàn diện đối với rất nhiều chợ bán thức tại Hợp Châu.

Mạch điện không còn cũ kỹ giống như mạng nhện trước đó nữa, nước cũng không còn đục bẩn nữa.

"Đương nhiên, dựa theo quy tắc, tôi sẽ trả cho anh 100.000 làm tiền thù lao." Đinh Mẫn nói tiếp.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì sợ hết hồn, 100.000 tệ, xem ra Đinh Mẫn cũng là một phú bà. Hắn vốn chỉ cần thanh toán 10.000 tệ là gần đủ rồi.

Nhưng mà Đinh Mẫn há mồm liền 100.000, là cách cục của hắn quá nhỏ, hay là đối phương quá có tiền rồi?

"Ít sao? Cũng đúng, vậy tôi lại thêm 100.000, như vậy đủ chưa?"

Đinh Mẫn thấy Hà Tứ Hải không có lập tức đồng ý, cho rằng Hà Tứ Hải là ngại tiền ít, thế là lập tức lại bỏ thêm một trăm ngàn.

"Chờ đã, trước đừng có gấp." Hà Tứ Hải vội vàng ngăn đối phương lại.

Hơi suy nghĩ một chút, sổ sách xuất hiện ở trong tay hắn.

Sau khi Hà Tứ Hải chính thức "Chuyển chính thức", trên sổ sách xuất hiện thêm hai chữ âm dương.

Cho nên sổ sách nói chính xác phải gọi là sổ Âm Dương, sách Âm Dương mới nghe có vẻ thích hợp hơn.

Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn quen gọi nó là sổ sách, bởi vì nó thật sự rất giống với sổ sách.

Hà Tứ Hải lật sổ sách trong tay ra.

Hai chữ âm dương trên sổ sách đã biến thành dương âm.

Âm là Âm Thế, dương là Dương Thế.

Một cái là lật từ bên trái sang phải, một cái là lật từ bên phải sang trái.

Mở sổ sách ra, theo lý thuyết phía trên hẳn là ghi chép tâm nguyện đã hoàn thành của quỷ người, tuy rằng chữ viết hẳn là sẽ bị đảo ngược.

Nhưng hiện tại trên sổ sách lại là một mảnh trống không, một chữ cũng không có.

"Tôi nhận nhiệm vụ này, thù lao 100.000 tệ." Hà Tứ Hải nhìn Đinh Mẫn rồi nói.

Đinh Mẫn còn đang ngạc nhiên tại sao Hà Tứ Hải đột nhiên lại cúi đầu nhìn bàn tay của hắn.

Nghe vậy thì lập tức gật đầu đồng ý.

Sau đó nàng liền nhìn thấy trên tay Hà Tứ Hải đột nhiên xuất hiện một quyển sách.

Đồng thời trong đầu xuất hiện một ít tin tức đơn giản liên quan đến Hà Tứ Hải.

Đồng thời biết mình đã đạt thành một loại khế ước nào đó với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải lại lần nữa cúi đầu nhìn về phía sổ sách trên tay.

Chỉ thấy sổ sách vốn đang trống không bỗng xuất hiện một nguyện vọng mới.

Họ tên: Đinh Mẫn

Sinh nhật: năm Bính Tử, tháng Quý Tị, ngày Nhâm Tử, giờ Mùi ba khắc.

Nguyện vọng: Trợ giúp vợ chồng Thường Quốc Quang gặp mặt với con trai Thường Tuấn Khải đã chết một lần nữa. (có thể đạt tới)

Thù lao: Một trăm ngàn tệ.

Đây chính là công năng mới mở ra sau khi chuyển chính thức, chẳng những có thể trợ giúp quỷ hoàn thành nguyện vọng, mà cũng có thể giúp người hoàn thành nguyện vọng.

Đương nhiên nguyện vọng giới hạn trong phạm vi năng lực của Hà Tứ Hải.

Nếu không, dù là nhà giàu nhất thế giới hay là hòa bình thế giới, phỏng chừng là thần đều không nhất định làm được.

Hơn nữa nếu như thật sự có thể, hắn nào cần giúp người khác thực hiện nguyện vọng, thực hiện nguyện vọng cho mình là được, trực tiếp hướng đi đến đỉnh cao cuộc đời.

Mà đây cũng là lý do Hà Tứ Hải từ bỏ kế hoạch ban đầu, mở Vấn Tâm Quán.

Bởi vì trợ giúp quỷ không có tiền.

Mà trợ giúp người thì lại thật sự có tiền.

Hắn cũng phải ăn cơm nha, còn phải nuôi Đào Tử, thủ hạ còn có một tiểu đồng, sau này phải nuôi vợ, nơi nào cũng đều cần tiền.

Cho nên Đinh Mẫn tìm hắn, muốn lợi dụng năng lực của hắn giúp đỡ tra án, hắn không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Thế nhưng tiền đề là nhất định phải trả cho hắn thù lao tương ứng.

Đinh Mẫn cũng không ngoài ý muốn, ngay cả Phật Tổ đều yêu cầu tiền tài với người lấy kinh mà.

Đi thắp hương ước nguyện, sau khi đạt thành đều phải đi lễ tạ thần.

Không có thù lao, "Thần" dựa vào cái gì mà giúp chứ? Nghĩ mình hay lắm, hay là lớn lên tốt đẹp?

Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn trở nên tích cực khi nghe Đinh Mẫn gọi điện thoại cho hắn.

Nếu không có tiền làm sao có khả năng chạy nhanh như vậy?

Nếu nhận nhiệm vụ này, Hà Tứ Hải cũng sẽ không chậm trễ, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, sớm lấy được tiền, hắn chính là tục như thế.

"Sau khi Thường Tuấn Khải mất, chú Thường đã đóng quán ăn rồi, thím Tề thì cứ bệnh nằm viện trường kì, mấy ngày trước tôi về nhà cũ mới biết việc này. . ."

Đinh Mẫn vừa lái xe vừa lải nhải.

Trước đây bởi vì khúc mắc cho nên nàng rất ít khi về nhà cũ.

Kể sau khi gặp mặt Đinh Tân Vinh, nàng chậm rãi học được cách bỏ xuống.

Số lần về nhà cũ cũng nhiều hơn.

Một lần nữa trở nên quen thuộc với các bạn hàng xóm vốn đang dần trở nên xa lạ.

Bởi vì Tề Tiểu Yến đang nằm viện, cho nên Đinh Mẫn trực tiếp lái xe đi tới bệnh viện.

Bệnh viện trực thuộc đại học Hợp Y, đây cũng là một trong những bệnh viện tốt nhất tại Hợp Châu.

Nhưng điều kiện chữa bệnh và thiết bị chữa bệnh chính là tốt nhất Hợp Châu.

Đỗ xe trước cửa bệnh viện thực sự là quá phiền phức rồi.

Đinh Mẫn đi tìm chỗ đỗ xe, Hà Tứ Hải xuống trước, chờ ở ven đường.

Đứng ở cửa bệnh viện, trong lúc vô tình Hà Tứ Hải nhìn thấy một bóng người nho nhỏ quen thuộc.

Là bé gái chủ động tìm bọn Đào Tử chơi ở nhà trẻ Dương Quang ngày hôm đó.

Một người đàn ông trẻ tuổi một tay dắt nàng, một tay còn mang theo đồ vật, cau mày, phảng phất như có ưu sầu không giải nổi.

Bé gái cũng phát hiện ra hắn, đầu tiên là sửng sốt một chút.

Tiếp theo là mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn.

Hà Tứ Hải cũng không nghĩ tới nàng sẽ chào hỏi với mình, thế là cũng vội vàng vẫy vẫy tay.

Người đàn ông dắt nàng đại khái là cũng nhận ra, cúi đầu hỏi một câu.

"Nhiên Nhiên, ai vậy?"

"Ba của Đào Tử." Thẩm Di Nhiên ngẩng đầu lên cười nói.

Người đan ông trẻ tuổi nghe vậy không nói gì thêm nữa, chỉ xem là nàng quen biết cha mẹ của bạn học liền dắt nàng vội vã đi vào bệnh viện.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment