Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 137 - Chương 137: Thăm Viếng.

Chương 137: Thăm Viếng. Chương 137: Thăm Viếng.

"Thực sự xin lỗi, để anh đợi lâu rồi." Đinh Mẫn vội vội vàng vàng chạy tớ.

Đỗ xe ở cửa bệnh viện thực sự là quá khó, nàng đi vòng một vòng lớn mới tìm được một chỗ đỗ xe.

Đây là vì nhìn thấy xe nàng là xe cảnh sát, người thu phí chủ động tìm giúp nàng.

"Không sao, chúng ta lên đi." Hà Tứ Hải nói với vẻ không quan tâm.

Đương nhiên là không sao cả, bởi vì trong lúc này, hắn dĩ nhiên lại nhận được một "Khách hàng".

Đương nhiên vị khách hàng này là quỷ, là một quỷ trẻ tuổi hơi hói.

Nguyện vọng của hắn có chút kỳ hoa, Hà Tứ Hải có chút do dự không biết có nên nhận hay không.

Tuy rằng bệnh viện là nơi xảy ra nhiều vụ tử vong.

Nhưng thực ra quỷ cũng không phải là rất nhiều.

Bởi vì rất nhiều người sau khi chết đều trực tiếp đi đến Minh Thổ.

Tuy rằng người chết rồi, bởi vì tâm nguyện chưa xong mà có thể lưu lại Dương Thế. Nhưng cũng không phải là chỉ cần có tâm nguyện là được, cần phải là nguyện vọng đặc biệt mãnh liệt mới được.

Cho nên nguyện vọng của người trẻ tuổi hơi hói này tuy rằng kỳ hoa, thế nhưng khẳng định là rất mãnh liệt.

Thật là làm cho hắn không hiểu nổi.

Hai người lên tầng năm khu nội trú, hai người một phòng bệnh, hoàn cảnh rất tốt.

Nhưng mà giá cả cũng không hề rẻ.

Tề Tiểu Yến có bảo hiểm y tế, đúng là cũng không cần lo lắng vấn đề giá cả.

Chờ vào phòng bệnh, giường bên cạnh không có ai cả, hẳn là đi ra ngoài rồi.

Chỉ còn dư lại một người phụ nữ ngồi cạnh cửa sổ, ngơ ngác mà nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

"Thím Tề." Đinh Mẫn đi vào, gọi một tiếng.

Tề Tiểu Yến nghe thấy tiếng, chậm rãi xoay đầu lại, ngơ ngác mà nhìn Đinh Mẫn, rồi qua một hồi lâu, mới lộ ra một nụ cười, nói: "Là tiểu Mẫn sao."

Mang đến cho người ta cảm giác phản ứng rất trì độn.

"Là cháu, chú Thường đâu ạ?" Đinh Mẫn hỏi.

Tề Tiểu Yến lại suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: "Chú Thường cháu cầm thuốc đi rồi."

"Ai, từ sau khi Thường Tuấn Khải hi sinh, nàng liền trở thành như vậy." Đinh Mẫn nhỏ giọng nói với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhân cơ hội đánh giá bốn phía, bình thường nếu như người có tâm nguyện chưa xong sẽ lưu lại ở nhân gian và tỷ lệ chờ ở bên cạnh người thân sẽ lớn hơn một chút.

Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không nhìn thấy linh hồn của Thường Tuấn Khải.

Nhưng mà linh hồn của Thường Tuấn Khải hẳn là vẫn chưa chuyển thế, không ở Dương Thế thì ở Âm Thế, nếu không trên sổ sách cũng sẽ không đánh dấu là có thể hoàn thành.

Đây là chi tiết khác biệt giữa nguyện vọng của người và quỷ.

"Tiểu Mẫn, đây là bạn trai cháu sao?" Tề Tiểu Yến phản ứng lại rồi hỏi một lần nữa.

"Không phải, chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường." Đinh Mẫn vội vàng giải thích.

Có thể thấy được Tề Tiểu Yến cũng không ngốc, cũng không si ngốc, chỉ là tư duy cứng ngắc, phản ứng chậm chạp mà thôi.

Đúng lúc này, một người cúi đầu đi tới từ bên ngoài.

"Chú Thường." Đinh Mẫn gọi một tiếng.

"Ồ, tiểu Mẫn, sao cháu lại đến rồi, không phải đã nói với cháu rồi sao? Bận rộn công việc thì không cần thường xuyên lại đây, một mình chú chăm sóc thím Tề là được. . ."

Thường Quốc Quang ngẩng đầu lên, nói theo bản năng.

Sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Hà Tứ Hải bên cạnh rồi đánh giá hắn một phen.

Tiểu Mẫn chính là một cô gái tốt, hắn phải cố gắng kiểm định. Nhưng mà vừa nghĩ tới tiểu Mẫn là cảnh sát, lại cảm thấy mình quá mức bận tâm rồi.

Nếu như Tuấn Khải còn thì tốt rồi, lúc trước tại sao mình lại kêu nó đi lấy hàng chứ?

Từ sau khi Thường Tuấn Khải qua đời, trong lòng Thường Quốc Quang tràn ngập tự trách.

"Đây là bạn của cháu Hà. . ."

"Cháu là Hà Tứ Hải, là bạn của Đinh Mẫn." Hà Tứ Hải chủ động nói.

Linh hồn của Thường Tuấn Khải cũng không ở bên cạnh Thường Quốc Quang.

"Cảm ơn các cháu đã tới." Thường Quốc Quang đặt đồ trong tay xuống, vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống.

Đồng thời cầm lấy trái cây bên giường, có chuối tiêu, có quả táo muốn mời bọn họ ăn.

"Chú Thường, cháu đến đây là có việc muốn tìm chú." Đinh Mẫn từ chối trái cây rồi nói.

Sau đó nàng không biết phải nói như thế nào, lẽ nào với bọn họ rằng Hà Tứ Hải có thể gọi hồn phách con trai của bọn họ trở về gặp mặt bọn họ một lần sao?

Trước tiên không nói bọn họ có tin hay không, nàng chính là cảnh sát đó, có một số lời mà nàng không thể nói.

"Cháu mở một phòng khám tâm lý, Đinh Mẫn nói với cháu vấn đề của dì Tề. Cháu cảm thấy nàng là vấn đề tâm lý, nếu như các người rảnh rỗi thì có thể đến phòng khám bệnh của cháu. Cháu sẽ xem giúp dì Tề một chút."

Hà Tứ Hải cười nói, sau đó móc ra một tấm danh thiếp rồi đưa tới.

Thường Quốc Quang nghe vậy thì hơi kinh ngạc, hắn đương nhiên biết Tề Tiểu Yến là vấn đề về tâm lý. Sau khi con trai qua đời liền bị như này, đều là do quá nhớ nhưng.

Nhưng mà con trai cũng đã chết rồi, có thể làm sao đây?

Thế nhưng Thường Quốc Quang vẫn khách sáo nhận lấy.

Toàn bộ danh thiếp chỉ có ba chữ Vấn Tâm Quán viết tay.

Phía sau là một dãy số điện thoại và một cái địa chỉ.

Vô cùng đơn giản, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất cao thượng, đặc biệt là ba chữ Vấn Tâm Quán này, rất có một loại ý nhị nghệ thuật.

Ba chữ Vấn Tâm Quán này là viết tay, là thật sự viết tay.

Đương nhiên không phải là Hà Tứ Hải viết, mà là Lưu Vãn Chiếu viết từng cái từng cái giúp hắn, mấy trăm tấm danh thiếp được viết trong một ngày.

Cho nên mỗi một tấm danh thiếp Vấn Tâm Quán đều có sự khác biệt nhỏ bé.

Một cô gái dụng tâm như vậy đối với mình, ai mà không thích? Trừ khi là bị khùng, Hà Tứ Hải đương nhiên là rất cảm động.

Đinh Mẫn cũng rất ngạc nhiên, nàng còn không biết việc này đây.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không cho nàng một tấm danh thiếp, bởi vì danh thiếp như vậy đối với Hà Tứ Hải mà nói cũng là vô cùng quý giá, dùng một tấm sẽ ít đi một tấm, nếu như không tất yếu thì sẽ không cho.

"Nhưng mà Vấn Tâm Quán đang sửa chữa, thứ hai chính thức khai trương. Các người xem như là người khách đầu tiên mà tôi quen. Nếu như cảnh sát Đinh rảnh rỗi thì nhất định phải tới đó." Hà Tứ Hải cười nói.

Ngày hôm đó hắn còn có thể mời vài người bạn đến.

Nhưng mà bạn của hắn rất ít.

Ở Hợp Châu cũng không quen biết được mấy người.

Vì sợ Thường Quốc Quang không đi, Hà Tứ Hải lại bổ sung một câu.

Giống như là đùa giỡn: "Cảnh sát Đinh đã trả chi phí, không đi cũng không trả lại đâu đó."

Bởi vì ở phần lớn người trong nước đều không để ý đến bệnh tâm lý cho lắm. Về phần bác sĩ tâm lý là cái gì, tất cả đều là kẻ gạt người.

Quả nhiên Thường Quốc Quang vốn đang tỏ vẻ không quan tâm vừa nghe Đinh Mẫn đã giao tiền.

Thì lập tức thay đổi thái độ.

"Tiểu Mẫn, bao nhiêu tiền, chú trả lại cháu, sao có thể dùng tiền của cháu được." Thường Quốc Quang nói.

Lần này Hà Tứ Hải không nói chuyện rồi, một trăm ngàn cũng không phải là một con số nhỏ đối với gia đình bình thường.

Đinh Mẫn có nói hay không là do nàng quyết định.

Đinh Mẫn đương nhiên sẽ không nói, chỉ là nhiều lần căn dặn thứ hai nhất định phải mang thím Tề đi một chuyến, nếu không nàng sẽ mất trắng tiền.

Cuối cùng Thường Quốc Quang cũng không hỏi ra được.

Hắn có hỏi qua Hà Tứ Hải, nhưng mà Hà Tứ Hải cũng chỉ nói với hắn là một khoản rất lớn.

Nếu đã như vậy rồi, Thường Quốc Quang bảo đảm thứ ba tuần sau nhất định sẽ mang Tề Tiểu Yến đi một chuyến.

Đúng lúc này, ngoài phòng lại có mấy người đi vào, có mang theo hoa tươi, trái cây, còn có mang theo thùng giữ ấm.

Những người này đều là người được Thường Tuấn Khải cứu lúc trước.

Hà Tứ Hải và Đinh Mẫn cũng là cáo từ rời đi.

Chờ ra khỏi cửa, Hà Tứ Hải để con quỷ trọc nửa đầu kia đuổi kịp, hắn quyết định nhận nhiệm vụ kỳ hoa kia.

Chủ yếu là thù lao mà đối phương cho rất có sức hấp dẫn đối với Hà Tứ Hải.

Chờ lên xe, Đinh Mẫn hơi nghi hoặc một chút mà nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Nàng vội vã như vậy, còn tưởng rằng ngày hôm nay sẽ có thể giúp cho chú Thường và thím Tề gặp mặt cùng con trai của bọn họ.

Chỉ có điều vừa nãy ở trong phòng bệnh nàng không có hỏi.

"Thường Tuấn Khải cũng không ở bên cạnh cha mẹ hắn, cho nên tôi cần tìm được hắn trước, nếu như đã đi Âm Thế rồi thì sẽ phiền toái hơn một chút." Hà Tứ Hải thuận miệng giải thích một câu.

Đinh Mẫn lúc này mới có chút bừng tỉnh.

"Đưa tôi trở về trước đi, thứ hai trực tiếp đến cửa hàng của tôi là được rồi." Hà Tứ Hải liếc mắt qua kính chiếu hậu, nhìn con quỷ trọc nửa đầu đang ngồi cười hì hì ở ghế sau.

Đinh Mẫn nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, đạp chân ga, xe lao ra ngoài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment