Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1379 - Chương 1379: Vui Vẻ Trong Mưa.

Chương 1379: Vui Vẻ Trong Mưa. Chương 1379: Vui Vẻ Trong Mưa.

"Đều tại chị."

Huyên Huyên hào hứng chạy tới tìm Đào Tử cùng chơi, câu đầu tiên lại nghe được lời chỉ trích, làm cho nàng có chút mơ hồ.

Xoay cán dù trong tay, nàng kỳ quái hỏi: "Trách chị cái gì?"

"Tại chị kêu em, nếu không em cũng sẽ không bị ba bắt được đánh vào mông." Đào Tử tức giận nói.

"Ồ, em bị bắt à? Cái mông có đau không?" Huyên Huyên ngạc nhiên hỏi.

"Em nói cho chị biết nha, không đau một chút nào, em cố ý la lên để ba không đánh em nữa." Đào Tử nhỏ giọng nói với Huyên Huyên, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.

"Hắc hắc ... Chị cũng vậy, chị cũng vậy, mỗi lần lúc chị gái đánh chị, chị liền dùng sức kêu đau." Huyên Huyên biểu thị, việc này nàng cũng rất có kinh nghiệm.

"hiahiahia ..." Lúc này, một trận tiếng cười truyền đến, Uyển Uyển không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trên hành lang.

nàng cũng mặc áo mưa với ủng đi mưa nhưng mà không có cầm ô.

Nhìn thấy Đào Tử với Huyên Huyên đứng ở trong mưa, nàng trực tiếp vọt tới.

"Các em đang nói cái gì thế?"

Nàng vừa nãy thấy hai người châu đầu ghé tai nhau, nên tò mò hỏi.

Thế là hai người đem chuyện đã xảy ra nói một lần nữa, sau đó tò mò hỏi: "Uyển Uyển, chị thì sao, chị có la lớn lên khi mỗi lần bị đánh không?"

"hiahiahia ... Không ai đánh chị hết, ba mẹ đều thích chị, chị đánh em trai ..."

Đào Tử:...

Huyên Huyên:...

"Ba em rất yêu em." Đào Tử chua xót nói.

"Chị em cũng rất yêu em." Huyên Huyên không chịu yếu thế mà nói.

"Vậy tại sao lại đánh các em?" Uyển Uyển hỏi.

"Uyển Uyển, chị thật đáng ghét nha." Huyên Huyên rất là không vui nói.

Đào Tử tán thành gật đầu.

"hiahiahia ..." Uyển Uyển quay đầu bỏ chạy.

"Đừng chạy, chị thật là xấu xa, em muốn đánh mông chị." Đào Tử muốn đem cái mông mới vừa rồi bị đánh từ trên người Uyển Uyển tìm trở về.

Nhưng mà Uyển Uyển sao có thể để cho bọn họ đuổi kịp được chứ, dẫn bọn họ chạy vòng quanh cây đại thụ.

Quay qua quay lại, Đào Tử với Huyên Huyên cảm thấy không đúng, bởi vì người không thấy.

Chỉ còn lại hai người bọn họ ngây ngốc mà vây quanh đại thụ.

Hai người dường như nghĩ đến cái gì, vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy Uyển Uyển đứng ở trên cành cây, che miệng, nín cười nhìn các nàng.

Khá lắm, nhưng mà có thể làm cho hai đứa nhỏ tức giận như vậy.

Huyên Huyên ném chiếc ô cầm trong tay, ôm lấy thân cây muốn trèo lên, giống như một con lười vậy, mặc dù ôm lấy thân cây, thế nhưng muốn trèo lên hình như có chút khó khăn.

"Chị chơi xấu, mau xuống đây cho em, chị đây là phạm quy." Đào Tử thở phì phò nói.

"hiahiahia ... Chị không xuống, xuống các em sẽ đánh mông chị nha." Uyển Uyển uốn éo cái mông nói.

Đào Tử tức giận đến "Đánh mất" lý trí, ôm thân cây to lớn, vậy mà muốn đem Uyển Uyển hất xuống.

Nhưng là phí hết hơi sức, cây cũng không nhúc nhích, bản thân nàng mệt đến như con chó nhỏ như thế thẳng le lưỡi.

"Đại thụ, đại thụ, mau đem Uyển Uyển hất xuống đi." Đào Tử thở hổn hển nói.

Đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi qua, toàn bộ đại thụ đung đưa.

Uyển Uyển không để ý, trượt chân ngã từ trên thân cây xuống.

"A ..." Uyển Uyển kinh hô một tiếng, vung tay nhỏ lên, đúng lúc xuất hiện trên mặt đất.

Đào Tử lập tức đi tới, tóm lấy Uyển Uyển còn đang sửng sờ, duỗi ra tay nhỏ ở trên mông nàng cào hai cái.

"Đến chị rồi, đến chị rồi."

Huyên Huyên cũng vội vàng buông thân cây ra, trượt xuống, tóm lấy Uyển Uyển, ở trên mông nàng đánh hai cái.

"hiahiahia ..."

"Được rồi, hiện tại có người đánh mông chị rồi." Đào Tử chống nạnh, hài lòng nói.

"Chúng em cũng yêu chị, thật yêu thật yêu chị." Huyên Huyên nói.

Uyển Uyển sờ cái mông bị đánh.

Sau đó giơ tay nhỏ lên gãi, "Chị cũng rất thương các em, thật yêu thật yêu."

Nói xong liền hướng hai người nhào tới, Đào Tử với Huyên Huyên kinh hô một tiếng, quay đầu bỏ chạy.

"Ha ha ..."

"Ồ ồ ồ ..."

"hiahiahia ..."

Trong mùa hè mưa như trút nước này, tiếng cười sảng khoái của bọn nhỏ vẫn không thể che giấu được.

Đương nhiên, quần áo của ba đứa nhỏ tự nhiên cũng ướt đẫm.

Huyên Huyên với Uyển Uyển còn khá hơn một chút, bên trong các nàng mặc quần áo m Dương, đồ chơi này có công năng không thấm nước, Đào Tử thì không được như vậy, từ đầu ẩm ướt đến chân, dính ở trên người làm nàng không thoải mái.

Cho nên lúc Hà Tứ Hải đứng ở hành lang gọi bọn họ trở về, Đào Tử là người đầu tiên chạy về.

"Con xem con đi, toàn bộ ướt đẫm."

"Hắc hắc ..."

"Con còn cười, cây dù của con đâu?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đào Tử nghe vậy quay đầu lại đi tìm, thấy Uyển Uyển đã giúp nàng cầm trở về.

"Con nha." Hà Tứ Hải đưa tay nhẹ nhàng gõ đầu nhỏ của nàng.

Đào Tử ôm đầu nhỏ hỏi: "Ba ba, ba có yêu con không?"

"Đương nhiên yêu con rồi."

"Vậy ba tại sao lại muốn đánh mông con?"

"Con chưa từng nghe tới một câu nói này à, thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi sao?"

"Ồ ..."

Đào Tử nghe vậy duỗi tay nhỏ ra liền pia~ một cái ở trên đùi Hà Tứ Hải.

"Con cũng rất yêu ba nha." Đào Tử vẻ mặt giảo hoạt nói.

"Con cái vật nhỏ này." Hà Tứ Hải nắm tay nàng đi vào nhà.

Huyên Huyên với Uyển Uyển cũng cầm cây dù trở về.

"Uống trước chén trà gừng."

Mới vừa vào nhà, đã bị Lưu Vãn Chiếu ngăn cản.

Cô đưa trà gừng đã chuẩn bị sẵn cho ba đứa nhỏ ướt nhẹp.

Trà gừng mặc dù có chút cay, thế nhưng thả không ít đường, cho nên vẫn là rất đúng khẩu vị của ba đứa nhỏ.

Một bát trà gừng vào bụng, cảm giác bụng đều ấm áp, một chút hơi lạnh tất cả đều bị xua tan không còn.

"Ba đứa nhỏ các con đi theo dì, dì giúp các con tắm rửa, thay quần áo sạch." Lưu Vãn Chiếu như là đuổi heo con nhỏ, đem ba người lùa vào trong nhà tắm.

"Anh cũng đi lên lầu tắm rửa, thay quần áo khác đi." Lưu Vãn Chiếu lại hướng về Hà Tứ Hải nói.

"Anh cũng cần phải đi à?" Trên người Hà Tứ Hải ngoại trừ trước đó bị Đào Tử làm ẩm ướt một vài chỗ bên ngoài, cũng không hề làm bẩn hoặc là làm ướt.

"Tắm rửa sẽ thoải mái hơn."

"Vậy được."

Hà Tứ Hải nghe vậy lên lầu, nhà rộng cũng có chỗ tốt, phòng tắm cũng có mấy cái, tắm rửa cũng không cần phải đợi.

Đợi Hà Tứ Hải tắm xong từ trên lầu đi xuống, khiến hắn khá là bất ngờ là ba đứa nhỏ đã tắm xong, mặc đồ ngủ đang chơi ở trong nhà.

Một con thỏ, một con gấu với một con cá sấu nhỏ.

Bọn họ đang chơi trò chơi cá sấu ăn con thỏ, gấu muốn đánh cá sấu.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải xuống, Đào Tử lập tức chạy lên trước kéo hắn lại, để hắn bảo vệ con thỏ nhỏ của mình, bởi vì nàng cũng bị Huyên Huyên con này cá sấu lớn ăn tươi.

Mà Uyển Uyển là gấu con chỉ biết ở bên cạnh haihiahia ...

"Đừng lộn xộn nữa, ăn cơm thôi." Lưu Vãn Chiếu từ phòng bếp đi ra nói.

Huyên Huyên nghe nói ăn cơm, lập tức không chơi game nữa, xoay người liền chạy tới bàn ăn.

Sau đó cảm thấy không đúng.

"Chị ơi, cơm là chị nấu à?"

"Đúng, làm sao vậy, buổi trưa em nói muốn ăn nhiều mà? Nếm thử tay nghề của chị xem như thế nào."

"Không, em cảm thấy em không quá đói bụng cho lắm, còn chưa muốn ăn cơm." Huyên Huyên rón ra rón rén muốn chạy về.

Lại bị Lưu Vãn Chiếu một cái tóm chặt lỗ tai: "Có khi nào là em không muốn ăn không?"

"Chị ơi, mẹ nói buổi chiều em phải về nhà ăn cơm, em phải về nhà rồi." Huyên Huyên chớp chớp mắt nói.

"Không được, hôm nay nhất định phải ở đây ăn, chị nấu ăn rất khó ăn sao?" Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

Huyên Huyên nghe vậy lập tức lắc đầu.

Lưu Vãn Chiếu thấy vậy mới vui vẻ, để làm một người vợ, một người mẹ, sau khi kết hôn cô đã chủ động học nấu ăn, hiện nay đã có "Hiệu quả" sơ bộ.

Nhưng vào lúc này, liền nghe Huyên Huyên lại nói: "Là rất khó ăn."

"Vậy buổi chiều em đừng ăn nữa, xem chúng ta ăn." Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

"Chị ơi, chị thật tốt." Huyên Huyên nghe vậy mừng rỡ.

Lưu Vãn Chiếu lại càng cảm thấy tức giận.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment