"Ầm ầm ầm, ào ào ào ..."
Ngày đầu tiên dọn nhà, trời liền đổ mưa to.
Đào Tử nằm nhoài ở cửa kính nhìn ra ngoài sân.
Những bông hoa cỏ nhỏ trong sân đung đưa ở trong mưa gió, thế nhưng rất nhanh đều bị nện nằm trên mặt đất.
Sức mạnh của tự nhiên, hoàn toàn không phải một bông hoa cỏ nhỏ có thể chống đối được
Ví dụ như cây Thần Thụ trong sân kia, giống như một cái ô xanh khổng lồ, sừng sững giữa trời đất, đứng vững trong mưa gió, thậm chí vòng tròn dưới gốc cây còn một chút khô ráo.
Nước mưa ào ạt chảy xuống cống.
Trận mưa này vẫn không ngớt từ tối hôm qua nên giáo viên mẫu giáo đã thông báo hủy buổi học.
Trước hết để những người bạn nhỏ ở nhà đợi, về phần lúc nào lên lớp, hiện nay còn chưa biết.
"Mưa lớn như thế, nước hồ sẽ dâng lên rất nhiều đúng không? Không biết có thể làm ngập đường hay không." Lưu Vãn Chiếu có chút lo lắng nói.
"Dự báo thời tiết nói thời gian phải dưới một tuần, nếu quả như thật nó lớn như vậy, anh thật là có chút treo." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó đi tới bên người Đào Tử ngồi chồm hỗm xuống, đem nàng ôm vào trong ngực.
"Con đang nhìn cái gì vậy?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Mưa lớn quá."
Đào Tử dụi cái đầu nhỏ của mình bên tóc Hà Tứ Hải.
"Ừ, lâu rồi không thấy mưa lớn như vậy."
"Những bông hoa cỏ nhỏ đó có thể bị chết đuối không ạ?"
Nàng có chút lo lắng nhìn những bông hoa và cây cỏ rải rác trong sân.
"Sẽ không, chờ trời quang mây tạnh, chúng nó liền sẽ đứng lên lại."
"Đi thôi, đừng đứng ở đây nữa, chúng ta trở về nhà đi, ba chơi với con có được không?"
Hà Tứ Hải nhìn bộ dáng chán nản của nàng, thế là đề nghị.
"Nhưng mà ... Con muốn ra ngoài chơi." Đào Tử chỉ ra ngoài trời đang đổ mưa to.
"Bên ngoài? Cũng được, ba nhớ bà nội Tôn lần trước có mua cho con áo mưa với ủng đi mưa, để ba tìm xem." Hà Tứ Hải nói.
"Là bà ngoại." Lưu Vãn Chiếu ngồi ở trên ghế sa lon ngẩng đầu lên nhắc nhở.
Hóa ra nàng vẫn luôn nghe.
"Đúng, bà ngoại."
Hà Tứ Hải lôi kéo Đào Tử đi trở về trong phòng, rất nhanh tìm được áo mưa của nàng, giày đi mưa mặc vào cho nàng, lại buộc cho nàng một cái ô nhỏ, sau đó hai người mở cửa kính.
Ngay lập tức một cơn gió ập đến, Đào Tử hơi sơ suất không đề phòng, bị hất tung ở mặt đất.
"Ha ha ..." Đào Tử sửng sốt một chút, sau đó hưng phấn trên đất lăn mấy vòng.
"Thiệt là, bên ngoài mưa lớn như vậy, gió lớn như vậy, có cái gì vui chứ?"
"Trẻ con mà, nếu mà chuyện gì cũng theo chúng ta nghĩ tới như thế còn gọi là trẻ con sao?"
Lúc này, Đào Tử đã bò lên xông ra ngoài.
"Ồ ..."
"Bung dù, bung dù ..." Hà Tứ Hải vội vàng nhắc nhở.
"Không phải đang mặc áo mưa sao, lo lắng cái gì chứ?"
"Mặt sẽ bị xối ướt, nước sẽ theo cái cổ đi vào, dễ bị cảm lạnh." Hà Tứ Hải nói xong, đi theo ra ngoài.
"Chơi một chút rồi trở về." Lưu Vãn Chiếu dặn dò.
"Biết rồi, đóng cửa lại đi, đừng để bị lạnh." Hà Tứ Hải nói xong, trực tiếp đóng cửa kính lại.
Mặc dù đang là mùa hè, thế nhưng cả đêm trời mưa rất to, tất cả cái nóng từ lâu đều tiêu tan hết sạch, trong không khí tràn ngập cảm giác mát mẻ.
Đào Tử nghe xong Hà Tứ Hải nói, vội vàng chóng chiếc ô thỏ nhỏ của mình lên.
Cây dù con thỏ nhỏ tạo hình như một con thỏ nhỏ, mặt trên còn có hai cái vành tai lớn, rất là đáng yêu.
Nhưng mà khi ô mới mở ra, một cơn gió thổi tới, trực tiếp đem nàng thổi cách mặt đất, ngược về sau.
Hà Tứ Hải hoảng sợ, vừa mới chuẩn bị tiến lên, thì thấy một luồng gió xoáy từ phía sau thổi về phía Đào Tử.
Đào Tử nắm lấy cây dù, lập tức đã ngừng lại được xu thế ngược về sau, một lần nữa đáp xuống mặt đất vững vàng.
"Ha ha, thật thú vị, ba mau lại đây nha."
Đào Tử hưng phấn nhảy nhót tại chỗ, bắn lên từng trận bọt nước.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Ba, nhanh lên một chút, ba đang nhìn cái gì vậy?" Đào Tử có chút ngạc nhiên mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời.
Chỉ thấy trên bầu trời đầy mây đen.
Đúng lúc này, một tia chớp cắt ngang bầu trời, vang lên một tiếng sấm rền đi theo.
"Oa, là gà cúc cu." Đào Tử vui mừng nói.
Hóa ra tia chớp vừa rồi có hình một con gà trống lớn.
Hà Tứ Hải:...
Này thật giỏi.
Nhưng mà cũng chỉ tới đó là kết thúc, không có xảy ra chuyện gì kỳ lạ nữa, mưa to tiếp tục ào ào dưới đất.
Đào Tử đi tới đi lui ở trong sân với đôi giày nhỏ và chiếc ô nhỏ.
Nàng giẫm lên những chỗ có nước đọng, một cước đi xuống, nước bắn lên tung tóe.
"Ha ha ..."
Nàng lại chuyển động cán dù, nước mưa đánh bay tròn hướng về tứ phương.
"Đào Tử, đừng đến những chỗ có nhiều nước, cẩn thận làm quần áo ướt." Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mở cửa hô lớn.
"Lưu ... Mẹ, mẹ cũng tới đây chơi với con đi."
Vấn đề xưng hô, Đào Tử trong lúc nhất thời cũng không dễ sửa đổi được.
"Mới không cần, lạnh chết đi được." Lưu Vãn Chiếu ôm cánh tay, làm bộ run cầm cập bộ
"Không lạnh một chút nào, con đổ mồ hôi này." Đào Tử nói.
Nàng chạy tới chạy lui, thêm vào áo mưa lại kín gió, không chảy mồ hôi mới là lạ.
"Con vẫn là chơi cùng với ba con đi, mẹ đi nấu trà gừng cho hai người." Lưu Vãn Chiếu nói xong, đóng cửa kính lại trở về nhà.
Đào Tử đưa ánh mắt chuyển hướng sang Hà Tứ Hải.
"Làm gì? Muốn ba cùng chơi với con à."
Đào Tử không lên tiếng, trực tiếp đi tới bên cạnh hắn, sau đó nhanh chóng vặn cán dù, nước bắt tung tóe khắp người Hà Tứ Hải.
Đào Tử làm chuyện xấu xong liền quay đầu bỏ chạy.
"Con cái đứa nhỏ xấu này đừng chạy."
"Chạy là bại hoại, không chạy là đồ đần, con mới không phải là đồ đần, ha ha ... Ba đuổi theo con đi ... Ba đuổi theo con đi ..."
Đào Tử một bên chạy một bên còn khiêu khích.
"Nếu bắt được con ba sẽ đánh mông của con." Hà Tứ Hải nói.
"Con mới không sợ ba nha, lêu lêu ~" Đứa nhỏ tiếp tục khiêu khích.
Sau đó quay đầu tiếp tục chạy, làm bắn tung tóe rất nhiều nước.
Mà lúc này Huyên Huyên ở sát vách cũng đang nhìn ra bên ngoài.
"Mẹ ơi, con có thể ra ngoài chơi không?" nàng ngồi đối diện ở trên ghế salon Tôn Nhạc Giao hỏi.
"Trời mưa lớn như vậy, ra ngoài chơi cái gì?"
"Chơi nước."
Tôn Nhạc Giao:...
"Không được, con ngoan ngoãn chờ ở nhà, lại đây, mẹ mở phim hoạt hình cho con coi."
"Không muốn, mẹ, con hình như nghe thấy tiếng cười của Đào Tử nha."
"Vậy thì có cái gì ngạc nhiên, lẽ nào nghe được tiếng con bé khóc? Con mau lại đây."
"Nhưng mà con nghe thấy là em ấy hình như đang cười ở bên ngoài, em ấy nhất định là ra ngoài chơi nước rồi." Huyên Huyên chưa từ bỏ ý định mà nói.
"Sẽ không đâu, mưa lớn như thế, ông chủ của con sẽ không để cho em ấy đi ra ngoài."
"Không, con cảm thấy sẽ, ông chủ rất yêu Đào Tử, rất yêu rất yêu, cho nên nhất định sẽ cho Đào Tử ra ngoài chơi."
"Có đúng không?." Tôn Nhạc Giao cảm thấy cô bé nói cũng có lý.
"Mẹ ơi, mẹ có yêu con không, có phải rất yêu rất yêu không?" Huyên Huyên lập tức hỏi.
"Ha ha ..."
Lưu Trung Mưu ngồi ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng thực sự nhịn không được bật cười, đứa nhỏ này, vẫn là rất thông minh, điểm ấy giống hắn.
"Mẹ ơi, mẹ nói chuyện đi, mẹ vẫn chưa trả lời vấn đề của con đâu? Mẹ có yêu con không? Yêu con nhiều không?" Huyên Huyên tiếp tục hỏi.
Thật là một đứa nhỏ thông minh, nói yêu nàng, vậy sẽ phải cho nàng ra ngoài chơi, nói không yêu nàng, vậy thì chính là quang minh chính đại, có lý do khóc cho Tôn Nhạc Giao xem.
Sau đó còn phải dỗ dành nàng, an ủi trái tim bị tổn thương của nàng, sau đó bồi thường cho nàng, cuối cùng là cho nàng ra ngoài chơi.
Cho nên con bé cũng không đần một tý nào, thông minh đấy.
"Được, nhưng mà con gọi điện thoại hỏi chị con trước một chút, xem Đào Tử có phải thật sự ra ngoài chơi rồi không."
"Không cần, con ra ngoài nhìn nhìn liền biết rồi."
Nói xong kéo cửa ra liền xông ra ngoài.
"Cầm theo ô." Tôn Nhạc Giao sửng sốt vội vàng đứng lên.
Cũng may Huyên Huyên không phải đồ ngốc, không có vọt thẳng vào trong mưa, mà là đứng ở trong hành lang, hướng về đối diện hô: "Đào Tử."
"Ai ..."
Đào Tử nghe thấy Huyên Huyên gọi nàng, lập tức dừng chân lại đáp một tiếng.
Sau đó bị Hà Tứ Hải bắt được.
"Đào Tử ..." Huyên Huyên lại hô to một tiếng.
"Em không ở ..." Đào Tử hậm hực nói.
"Con xem, Đào Tử nói em ấy không ở ngoài, chúng ta vào nhà."Tôn Nhạc Giao đi ra kéo tay nhỏ bé của nàng nói.
Huyên Huyên: → _ →
Thật sự xem nàng là đồ ngốc à?
------
Dịch: MBMH Translate