Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1377 - Chương 1377: Tôi Thật Tuyệt Vời.

Chương 1377: Tôi Thật Tuyệt Vời. Chương 1377: Tôi Thật Tuyệt Vời.

"Nguyện vọng duy nhất của tôi chính là nói một tiếng xin lỗi với con bé, tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi hại con bé. Nếu con bé không bị mù, hiện tại nhất định đã trở thành một nghệ sĩ piano rất lợi hại, mà không phải mỗi ngày ở trong nhà hàng biểu diễn phục vụ cho khách ..."

"Ồ, nguyện vọng của cậu chẳng lẽ không phải là hi vọng chữa khỏi đôi mắt của cô ấy sao?"

"Tôi đương nhiên muốn, nhưng mà trước khi tôi chết, còn chưa biết đôi mắt của con bé bị mù, chỉ là ... Chỉ là muốn nói với con bé tiếng xin lỗi, hại con bé bị thương, nhưng là ... Nhưng là ..."

Ký ức ngày xưa, khiến Bạch Nguyên Chu cả người đều đang run rẩy.

"Ba mẹ tôi đã dẫn con bé đi rất nhiều bệnh viện để điều trị, nhưng mắt của con bé bị thương quá nặng, căn bản không có hy vọng chữa khỏi, cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ, hơn nữa —— "

"Hơn nữa sau đó bọn họ lại sinh thêm một đứa bé."

Câu nói này phảng phất như Bạch Nguyên Chu đã dùng hết tất cả khí lực.

Sau khi ba mẹ Bạch Nguyên Chu sinh thêm một đứa trẻ, tất nhiên đối với con gái sẽ ít quan tâm hơn.

Hắn thậm chí không dám tưởng tượng, Tư Tư nhiều năm như vậy, là làm sao tiếp tục kiên trì, nếu như hắn, hắn đoán chừng đã sớm điên rồi.

Nếu như một người vừa sinh ra, chưa bao giờ nhìn thấy những điều kỳ diệu của thể giới này, thì cũng không sao cả.

Nếu như đã nhìn thấy thế giới xinh đẹp này, rồi lại mất đi nó, rơi vào bóng tối vô tận, đây mới là điều đau khổ nhất.

"Tâm nguyện này của cậu rất đơn giản, tôi đáp ứng cậu, cho cậu tự mình nói tiếng xin lỗi với cô ấy."

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, tôi không có ưu tú như Tư Tư, cái gì cũng rất là bình thường, cũng không có cái gì có thể thanh toán cho ngài lấy tư cách thù lao ..."

"Tôi hôm qua thấy cậu đàn dương cầm, cậu đánh đàn có giỏi không?"

Bạch Nguyên Chu lắc đầu.

"Lúc tôi chết, đàn dương cầm cũng vừa mới quá cấp bảy, tôi so với em gái không bằng."

"Không sao, vậy cậu lấy sự hiểu biết của mình về âm nhạc cùng với kỹ năng đánh đàn làm thù lao, cậu cảm thấy được không?"

"Đương nhiên có thể, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân ..."

Bạch Nguyên Chu nghe vậy vẻ mặt kinh hỉ, nói cám ơn liên tục.

Sau đó hắn nhớ tới cái gì đó, do dự một chút hỏi: "Tiếp dẫn đại nhân, vừa nãy ngài nói như vậy, là có thể chữa trị mắt cho em gái tôi sao?"

"Hẳn là có thể." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy có thể xin nhờ ngài, chữa trị mắt cho em gái tôi không? Tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào, linh hồn của tôi cũng có thể." Bạch Nguyên Chu vui mừng nói.

"Tôi muốn linh hồn của cậu làm gì? Tôi cũng không phải ma quỷ?"

"Hơn nữa cậu cần phải suy nghĩ kỹ, nếu như nguyện vọng của cậu đổi thành chữa khỏi mắt cho em gái vậy, như vậy tâm nguyện thật sự cậu muốn sẽ không thực hiện được, nhưng vậy sẽ bị lưu giữ ở nhân gian mãi mãi, trừ phi đến lúc em gái cậu chết, cô ấy nhìn thấy cậu, đồng thời nghe cậu nói một tiếng xin lỗi."

"Không sao, cho dù như vậy, tôi cũng nguyện ý." Bạch Nguyên Chu không chút do dự nói.

"Được, vậy tôi trước thử chữa bệnh cho em gái cậu."

"Cảm ơn, cảm ơn ..."

Bạch Nguyên Chu trực tiếp quỳ trên mặt đất, không ngừng hướng về Hà Tứ Hải dập đầu.

"Được rồi, cậu đứng dậy trước đi, nhưng tôi hy vọng cậu làm như vậy thì đừng hối hận." Hà Tứ Hải khẽ cười nói.

"Không hối hận, không hối hận."

Bạch Nguyên Chu vẻ mặt mừng rỡ, có thể chữa khỏi hai mắt cho em gái, thì có gì phảu hối hận chứ, cho dù vĩnh viễn cũng không thể trở về m Phủ, hắn cũng nguyện ý.

"Được, cậu về trước đi, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với cậu." Hà Tứ Hải phất phất tay nói.

Mà lúc này Uyển Uyển đang lái xe vòng vòng, vội vàng trở về.

Lúc Bạch Nguyên thuyền đi ngang qua bên người cô, cô nhận ra là người ngày hôm qua ăn bò bít tết đã gặp.

Thế là cười hướng về hắn phất phất tay.

Bạch Nguyên Chu sững sờ một cái, sau đó vội vàng mỉm cười lại, giơ tay của mình lên.

"hiahiahia ..."

Uyển Uyển tiếp tục đạp xe ba bánh, đi tới bên người Hà Tứ Hải.

"Khát không? Em có muốn uống nước không?" Hà Tứ Hải chỉ vào chiếc ấm ếch nhỏ bên cạnh.

Bạch Nguyên Chu quay đầu lại nhìn hai người, nhất thời sửng sốt, không biết tại sao.

Hắn chợt nhớ tới em gái mình lúc nhỏ.

Hắn lộ ra một nụ cười xán lạn, sau đó cũng không quay đầu lại phiêu đãng rời đi.

Không biết em gái đã đến nhà hàng chưa, con bé là ngồi taxi hay là xe buýt? Tốt nhất là không nên gặp phải tai nạn gì...

......

"Ông chủ, chúng ta về nhà thôi."

Uyển Uyển nói sau khi uống vài ngụm nước.

"Làm sao, em mệt rồi à?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Uyển Uyển gật đầu.

"Vậy được, vậy chúng ta về nhà, nhưng mà buổi trưa hôm nay đi đến chỗ của anh, trong nhà của em hiện tại rất loạn." Hà Tứ Hải đem xe ba bánh của cô nhấc lên nói.

Uyển Uyển nghe vậy có phần không hiểu nhìn hắn.

"Bởi vì dọn nhà, mẹ em đang ở nhà thu dọn đồ đạc, cho nên rất loạn, buổi trưa hôm nay em liền ở nhà anh ăn cơm."

"Dạ được, em thích ăn cơm ông chủ nấu, ông chủ lợi hại, tuyệt quá." Uyển Uyển vui vẻ nói.

Sau đó đi nhanh vài bước, đuổi theo Hà Tứ Hải, đem tay nhỏ nhét vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải không có xách đồ.

"Vậy buổi trưa hôm nay em phải ăn nhiều một chút, buổi trưa hôm nay anh làm xương lớn với sốt."

"Xương lớn với sốt?"

"Đúng, xương lớn với sốt, mùi vị đặc biệt mới ngon."

"Gâu gâu... Gâu gâu... hiahiahia ..."

" y... Em sao lại đột nhiên sủa như chó vậy?"

"Em là một con chó nhỏ, em thích ăn xương lớn … gâu gâu ..."

"Lợi hại, còn tự biết sáng tác sao?"

"hiahiahia ..."

Hai người vào thang máy, sau đó từ thang máy đi ra, thì thấy cửa nhà Lưu Trung Mưu mở toang.

Uyển Uyển tò mò chạy tới cửa liếc nhìn, chỉ thấy trong phòng khách chất đầy rương.

Tôn Nhạc Giao đang cúi người dọn dẹp, nhìn thấy Uyển Uyển, lập tức cười ra hiểu nói cô vào đi.

"Dì Tôn, có cần tôi giúp không?" Hà Tứ Hải theo ở phía sau cười hỏi.

"Còn gọi tôi là dì Tôn à?" Tôn Nhạc Giao trêu nói.

"Mẹ xem này, nhất thời không đổi được, quên mất, mẹ, có cần con giúp một tay không?"

"Không cần đâu, cũng chỉ là một ít vật dụng nhỏ, mẹ tự mình làm được, như vậy đợi đến lúc chuyển tới nhà mới, mẹ mới biết được cái nào ở chỗ nào, hơn nữa đại kiện mẹ cũng thu thập không được."

"Ừm, chỉ cần đem một ít quần áo gì đó mang lên là được, mấy cái như tủ lạnh này, bát đũa gì gì đó, cũng không cần mang theo, bên kia đều có."

"Mẹ biết rồi, những cái này con không cần bận tâm, con về đi, trở về làm cơm, buổi trưa hôm nay mẹ với dì Chu của con còn phải làm phiền đến con rồi."

"Có phiền gì đâu, vậy mẹ làm đi, con trở về làm cơm." Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không khách sáo, lôi kéo Uyển Uyển trực tiếp trở về cửa đối diện.

Sau khi vào nhà, Hà Tứ Hải bảo Uyển Uyển tự mình đi chơi, xoay người tiến vào nhà bếp.

Thế nhưng rất nhanh, cũng cảm giác được có người xuất hiện ở cửa phòng bếp.

Quay đầu nhìn lại, quả nhiên đứa nhỏ nằm nhoài ở cửa phòng bếp, đi vào trong ngó dáo dác.

"Làm sao vậy? Em muốn xem tivi không? Anh giúp em mở."

Hà Tứ Hải lấy khăn tay lau tay đang ướt nhẹp.

Uyển Uyển lại lắc đầu, sau đó tò mò hỏi: "Ông chủ, anh có muốn em giúp anh nấu cơm không?"

"Không cần, em tự mình chơi đi."

"Ồ." Uyển Uyển nghe vậy có phần thất vọng, thu đầu nhỏ về, liền chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút, nếu không enh giúp anh rửa rau đi." Lúc này Hà Tứ Hải gọi cô lại.

"Được ạ, con rất giỏi nha, nhất định sẽ rửa sạch sẽ."

Đứa nhỏ nghe vậy vẻ mặt hưng phấn, xắn tay áo không tồn tại lên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi vào nhà bếp.

"hiahiahia ..."

Tôi thật tuyệt vời.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment