Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1376 - Chương 1376: Anh Em.

Chương 1376: Anh Em. Chương 1376: Anh Em.

"Chúng ta cũng đi thôi." Thấy cô gái mù theo chó dẫn đường rời đi, Lưu Vãn Chiếu đứng lên nói.

"Ai ..."

Huyên Huyên thở dài, từ trên ghế trơn trượt xuống.

"Làm sao, em chưa ăn no à?" Lưu Vãn Chiếu nhìn về phía đĩa thức ăn trước mặt đã bị cô ăn giống như bị chó liếm, sáng như gương.

Huyên Huyên lắc đầu, "Lần sau không biết lúc nào lại có thể đến."

"Em còn tới nghĩ tới lần tới." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Vậy thì buổi tối đi." Huyên Huyên lập tức nói ra.

Khá lắm, này vừa mới ăn buổi trưa, đã nghĩ ngợi muốn buổi tối.

"Làm sao không được? Không phải chị hỏi em muốn đi lúc nào sai? Em muốn buổi tối tối nay nha."

"Cái nào có mỗi ngày ăn, qua mấy ngày lại nói, tối nay chúng ta về nhà ăn cơm, mẹ ở nhà cũng làm khá nhiều đồ ăn ngon."

"Dạ vâng." Huyên Huyên vẻ bộ rất là bất đắc dĩ nói.

"Biểu cảm này của em là sao? Là ghét bỏ đồ ăn mẹ nấu à? Đợi lát nữa trở về chị phải nói cho bà ấy biết, nói Huyên Huyên cảm thấy đồ ăn mẹ làm không ngon."

Huyên Huyên: (ΩДΩ )

"Em không có, chị không nên oan uổng em nha."

"Em có, vừa nãy nét mặt của em đã nói cho chị biết."

Huyên Huyên nghe vậy, lập tức sụ mặt như mèo con, ngắt hai lần.

"Em không có, chị không thể làm chuyện chị gái xấu, ở trước mẹ nói xấu em nha." Huyên Huyên có chút tức giận nói.

"Chị không có nói xấu, chị nói là sự thực."

"Chính là có, chị là người xấu, không được nói."

Huyên Huyên nói không lại cô, có chút phát điên.

"Chị cứ nói đấy, miệng ở trên người chị, còn không cho chị nói chuyện á, em bá đạo như vậy sao? Cẩn thận không có bạn học nhỏ nào chơi với em."

Huyên Huyên tức giận tới mức bốc hỏa, tay nhỏ trên không trung vồ vồ vồ.

Nhưng mà chị ấy là chị gái, lại đánh không lại cô, suy nghĩ một chút, cô quay đầu hướng về Hà Tứ Hải nói: "Ông chủ, anh không quản vợ của anh lại sao, chị ấy không thể như thế này được."

"Tại sao không được?"

"Chị ấy hư hỏng như vậy, bắt nạt cả trẻ con, về sau khi dễ anh thì làm sao bây giờ?"

"Vậy ... Em nói làm sao bây giờ? Nếu không đánh cô ấy?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Huyên Huyên nghe vậy lấy làm kinh hãi, người khác không biết, nhưng cô biết ông chủ rất lợi hại, chị gái sẽ bị đánh chết.

Đợi đã, chết rồi hình như cũng không quan hệ nhiều lắm, trong lúc nhất thời đầu nhỏ của cô có chút không xoay chuyển được.

Nhưng mà, chị gái vẫn là không muốn chết đi, mặc dù có lúc chị ấy rất xấu, thế nhưng cũng có lúc rất tốt, ví dụ như mời cô ăn bò bít tết.

"Ông chủ, đánh người là không đúng, anh vẫn là nên giảng đạo lý với chị ấy đi."

"Cô ấy nếu như không nghe thì sao?"

"Không nghe anh liền nói cho ba mẹ em biết, ba mẹ của em thật sự rất lợi hại."

"Em có phải là sợ anh đánh cô ấy đau, đánh bị thương không?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

"Còn có đánh chết." Huyên Huyên nói.

"Em xem, làm sao em có thể bắt nạt một đứa trẻ đối tốt với em như vậy chứ?" Hà Tứ Hải quay đầu hướng về Lưu Vãn Chiếu nói.

Lưu Vãn Chiếu không nhịn được lườm một cái, nghĩ thầm em chỉ là trêu chọc con bé thôi mà, anh nói như vậy, giống như là em xấu lắm vậy.

"Biết rồi, em trở lại không nói là được chứ gì." Lưu Vãn Chiếu rất là bất đắc dĩ nói.

Huyên Huyên: ( ??????? )

"Được rồi, chị lại mời em ăn bò bít tết một lần nữa có được không?"

"Hai lần."

Huyên Huyên duỗi ra ba đầu ngón tay.

"Được, hai lần thì hai lần." Lưu Vãn Chiếu rất thoải mái mà đồng ý, xem ở che chở mức của cô.

Nhưng mà lập tức nói bổ sung: "Tối hôm nay không được, qua mấy ngày nữa chúng ta trở lại."

"Dạ được."

Huyên Huyên lập tức hài lòng đáp ứng, có cơ hội dù sao cũng hơn là không có cơ hội tốt.

"Con cũng muốn ăn." Lúc này Đào Tử ở bên cạnh nói.

"Biết rồi, đến lúc đó sẽ mang con cùng đi." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"hiahiahia ... Em cũng muốn." Uyển Uyển nói.

"Được, đến lúc đó mọi người cùng nhau đi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Huyên Huyên gãi đầu nhỏ, luôn cảm thấy mình bị thiệt thòi, nhưng lại không nói ra được.

Hà Tứ Hải vốn tưởng rằng cậu bé gặp hôm nay sẽ đến tìm mình vào tối nay, không nghĩ tới lại là sáng hôm sau mới tìm đến hắn.

Hà Tứ Hải vừa vặn đưa Đào Tử với Huyên Huyên đến nhà trẻ, cùng Uyển Uyển ở trong tiểu khu chơi.

Bởi vì Chu Ngọc Quyên với Tôn Nhạc Giao hai ngày nay đều đang bận rộn chuyển nhà, cho nên Uyển Uyển tạm thời giao cho Hà Tứ Hải.

Uyển Uyển cưỡi một chiếc xe ba bánh nhỏ, lang thanh ở trong tiểu khu, một lúc kiếm lá cây, một lúc bắt bướm ...

"Cho nên, cậu là anh trai của cô ấy?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.

Hắn vốn tưởng rằng đối phương là người yêu của cô gái mù, trong đầu nghĩ ra hàng chục tình tiết bi kịch cay đắng, không nghĩ tới bây giờ đối phương lại nói cho hắn biết, là anh trai cô gái mù, mà còn là anh trai ruột.

Hà Tứ Hải sở dĩ gọi cậu là cậu bé, bởi vì khuôn mặt hắn non nớt, trên khóe môi còn có những sợi lông tơ nhỏ, nhìn qua tuổi tác không phải là rất lớn.

Chàng trai trẻ họ Bạch, tên Bạch Nguyên Chu, em gái của hắn tên là Bạch Tư Tư.

Bạch Nguyên Chu chết trong một vụ tai nạn xe cộ, lúc hắn qua đời mới mười tám tuổi, khi đó Bạch Tư Tư mới 12 tuổi.

Tuy nhiên, cái chết của Bạch Nguyên Chu không phải là bởi vì người khác, mà là bởi vì bản thân hắn gây ra. Lúc đó hắn mới vừa lấy được bằng lái, liền nóng lòng lái xe của ba mình, chở em gái đi hóng gió.

"Ba tôi kinh doanh vật liệu xây dựng, mẹ tôi ngoại trừ thỉnh thoảng giúp việc trong cửa hàng, trên căn bản là ở nhà chăm sóc hai anh em chúng tôi ..."

"Tư Tư nhỏ hơn tôi sáu tuổi, khi còn bé thật sự thật biết điều với rất đáng yêu. Con bé luôn thích ở phía sau mông tôi chạy khắp nơi, nhưng tôi thì chỉ muốn chơi với những cậu bé cùng tuổi với mình, không muốn dẫn con bé theo, mỗi lần đều đuổi con bé đi, con bé đều là khóc lóc chạy về nhà..."

"Tôi đúng là một người không xứng làm anh trai, nhưng cho dù như vậy, Tư Tư xưa nay cũng không hề trách tôi, đều là kiêu ngạo vì có người anh trai này, đi khắp nơi nói với người khác tôi là anh trai của con bé, anh trai của con bé lợi hại, siêu lợi hại ..."

Bạch Nguyên Chu nhàn nhạt nhìn về phía trước, bên tai phảng phất còn quanh quẩn tiếng cười của em gái đang chạy về hướng của hắn.

"Anh trai, anh chờ Tư Tư một chút, anh đi nhanh quá ..."

"Anh trai, em đi không nổi nữa, anh có thể cõng em ư ..."

"Anh trai, anh trai, anh xem, bên kia có một Đại Khí Cầu, anh giúp em cầm xuống có được hay không ..."

"Anh trai, Tư Tư khát quá, Tư Tư muốn uống nước ..."

"Ô ô, Tư Tư không phải theo đuôi, Tư Tư không phải người phiền phức, anh trai xấu xa..."

...

"Tư Tư từ nhỏ đã có thiên phú âm nhạc, nhạc cảm cũng rất tốt, mẹ tôi đưa chúng tôi cùng đi chơi đàn dương cầm. Sau nửa năm, con bé đã vượt qua cấp năm, tôi thì vẫn chưa thế chơi được một bản nhạc thành thạo ..."

"Theo hai người bọn tôi lớn lên, công việc kinh doanh của ba tôi ngày càng lớn, chiếm dụng thời gian của mẹ tôi cũng bắt đầu tăng lên, cho nên rất nhiều lúc đều là tôi cùng với em gái ở nhà một mình. Ngẫm lại tôi cũng rất không phải thứ gì, rõ ràng lớn hơn em gái sáu tuổi, thế nhưng rất nhiều chuyện lại để cho con bé đi làm, con bé cũng chưa bao giờ oán hận tôi một lời..."

"Mẹ tôi cũng thực sự quá bận rộn để chăm sóc cho con bé. Bà cũng đăng ký cho Tư Tư tham gia rất nhiều lớp học ngoại khóa, Tư Tư nói với tôi con bé mệt chết đi được, không muốn đàn dương cầm ..."

"Hôm đó tôi vừa lấy được bằng lái xe, hào hứng đem xe của cha tôi lái đi, nói muốn dẫn con bé đi hóng gió, Tư Tư rất vui, con bé nói với tôi, con bé đã rất lâu rồi không cùng người nhà ra ngoài chơi, mặc dù bây giờ chỉ có anh trai, thế nhưng con bé vẫn rất vui vẻ ..."

Bạch Nguyên Chu hai tay siết chặt, ma sát bắp đùi một lúc, trông rất bất an với hổ thẹn.

Lần đó ra ngoài, không chỉ dẫn đến chính hắn bị mất mạng, mà cũng dẫn đến hai mắt em gái bị mù.

"Tôi thực sự là không có tư cách làm anh trai, không thể bảo vệ tốt con bé ..." Bạch Nguyên Chu thì thào nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment