"Đây là chị của em ..." Huyên Huyên ôm chân Lưu Vãn Chiếu, vẻ mặt không sảng khoái mà nhìn Uyển Uyển.
Ý của nàng rất rõ ràng, lúc ba chị mời chị ăn bò bít tết chị không gọi em chị gái của em mời em đi ăn bò bít tết sao chị lại đi theo được chứ?
"Được rồi, không nên hẹp hòi như vậy." Lưu Vãn Chiếu có phần bất đắc dĩ nói.
"Hừ, đây là ông chủ của chị." Uyển Uyển chỉ về Hà Tứ Hải đang ở bên cạnh xem náo nhiệt.
"Cho nên điều này cùng với chị gái của em có quan hệ gì chứ?"
"Chị gái của em là vợ của ông chủ chị, là bà chủ."
"Chị ăn bò bít tết của ông chủ, không có ăn bò bít tết chị gái của em, hiahiahia ..."
Huyên Huyên gãi đầu một cái, cái này hình như cũng có lý.
Thế là nàng quay đầu nhìn về phía Đào Tử.
Đào Tử: ( ▽ )
"Mẹ ..."
Đào Tử thuận miệng gọi, cũng không sợ hãi rụt rè, nàng đã muốn có một người mẹ từ lâu rồi.
"Ơi." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ đáp ứng một tiếng.
Huyên Huyên lần nữa gãi đầu nhỏ, khá lắm, làm sao đảo đi đảo lại, chị gái đã không thuộc về một mình mình nữa rồi?
"Được rồi, mang bọn họ đi, cũng sẽ không ăn mất phần của em, em còn lo lắng cái gì?"
"Sẽ ăn cho chị nghèo thành rớt mồng tơi, như vậy chị sẽ không có tiền mua đồ ăn ngon cho em nữa." Huyên Huyên có chút lo lắng hỏi.
"Không sao, chị nói ông chủ em trả tiền." Lưu Vãn Chiếu lặng lẽ ở bên tai nàng nói.
"Đào Tử nói, ông chủ là người nghèo rớt mồng tơi." Huyên Huyên cũng đè thấp giọng nói.
"Em không hiểu, ông chủ em rất có tiền, ăn bất tận hắn."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, chị sao có thể nói dối em được chứ?"
"→ _ → "
"Uy ánh mắt này của em là sao? Có phải là không muốn ăn rồi, không muốn ăn chúng ta liền về nhà."
"Không phải, không phải, em nói là, chị gái chị thật thông minh, mạnh thật nha, em yêu chị."
"Đi thôi, chúng ta đi vào." Lưu Vãn Chiếu một tay cầm tay nàng, một tay cầm tay Đào Tử đi vào trong cửa hàng.
Uyển Uyển thấy vậy, lặng lẽ đem bàn tay nhỏ nhét vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cúi đầu khẽ mỉm cười với cô bé, lôi kéo nàng đi vào theo.
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển nói không sai, món bò bít tết ở đây thật sự ăn rất ngon. Hơn nữa, món tráng miệng tinh xảo có mùi vị khá ngon, đúng là khẩu vị ba đứa nhỏ thích.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là phân lượng quá ít.
Hà Tứ Hải ăn hai phần bò bít tết, một phần mì Ý, cũng còn cảm giác không có no.
Thế nhưng ba đứa nhỏ lại ăn được bụng nhỏ tròn xoe, cảm thấy hơi no.
Ăn bò bít tết xong, bọn họ cũng không vội vã rời đi, lẳng lặng nghe âm nhạc.
Ngay chính giữa nhà hàng có một chiếc đàn dương cầm, một cô gái mặc váy hoa đang lẳng lặng mà diễn tấu, cho dù Hà Tứ Hải không phải là người hiểu âm nhạc, cũng cảm thấy nghe rất hay.
Rất nhiều người đã bỏ dao nĩa trong tay xuống, yên lặng lắng nghe.
Đáng tiếc cô gái này là người mù, một con chó dẫn đường đang yên tĩnh nằm nhoài ở dưới chân cô bên cạnh đàn dương cầm, phảng phất cũng đang lắng nghe tiếng đàn của cô.
Nhưng mà ở trong mắt Hà Tứ Hải, lại nhìn thấy một "Cậu bé" ngồi ở bên cạnh cô ấy, cùng với cô đồng thời biểu diễn, biểu diễn một bản nhạc không lời.
Kết thúc khúc nhạc, mọi người không nhịn được vỗ tay.
"Chị gái đó thật là lợi hại." Đào Tử vẻ mặt vui vẻ nói.
"Hả?"
Sự ngưỡng mộ của Đào Tử đã nhắc nhở Hà Tứ Hải.
Có lẽ đã đến lúc nuôi dưỡng sở thích của Đào Tử, không yêu cầu con bé có thể thành thạo, thuần túy chỉ là sợ thích là được.
"Con rất yêu thích đàn dương cầm sao?" Hà Tứ Hải nhỏ giọng hỏi.
Đào Tử hơi bối rối, còn chưa kịp phản ứng lại.
"Con có muốn chơi nhạc hay giống như chị gái kia không?" Hà Tứ Hải chỉ lên sân khấu.
Đào Tử nghe vậy, mắt sáng rực lên, vui vẻ gật đầu.
"Vậy ba tìm người dạy cho con có được hay không?" Hà Tứ Hải lại nói.
"Đào Tử muốn học, để em dạy con bé đi, không cần tìm người." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
"Ồ, em còn biết chơi đàn dương cầm à?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu: "Khi còn bé học qua, nhưng mà rất lâu không chơi, giờ có chút không quen, hơn nữa khẳng định không tốt bằng người trên sân khấu, nhưng mà dạy cho Đào Tử một số điều cơ bản cũng không thành vấn đề."
"Vậy được, vậy chuyện này liền giao cho em, hôm nay chúng ta vừa vặn rảnh rỗi, xem nơi nào có bán đàn dương cầm, chúng ta mua một cái trở lại trước tiên luyện một chút." Hà Tứ Hải cao hứng nói.
Lưu Vãn Chiếu:...
"Anh đây là có quá sốt ruột lắm không?"
"Như vậy không tốt sao, đỡ khỏi một lúc sau lại do dự."
"Kỳ thực, em không đề nghị Đào Tử học đàn dương cầm vào lúc này." Lưu Vãn Chiếu suy nghĩ một chút nói.
"Tại sao?"
"Một mặt Đào Tử tuổi tác quá nhỏ, lực ngón tay không đủ mạnh để bấm phím đàn chính xác, ở một phương diện khác đàn dương cầm độ khó lớn, tiến độ học tập chậm, trẻ con dễ gặp khó, thậm chí hoàn toàn mất đi hứng thú."
"Vậy em có kiến nghị gì tốt."
"Em cảm thấy trước tiên có thể để Đào Tử thử nghiệm học tập một ít nhạc cụ dân gian, ví dụ như đàn tranh, tỳ bà, cây sáo,... , ngoài ra còn có lý thuyết âm nhạc cơ bản đơn giản."
"Vậy những thứ này em có thể dạy không?"
"Em có thể dạy, nhưng mà có thể để cho mẹ em đến dậy, bà ấy là người chuyên nghiệp."
"Ồ, có thật không?" Hà Tứ Hải nghe vậy hơi kinh ngạc.
"Đó là đương nhiên, mẹ em không chỉ là một bậc thầy về hội họa truyền thống Trung Quốc, mà còn có kiến thức sâu rộng về âm nhạc truyền thống, em khi còn bé chính là mẹ em khai sáng."
"Thật sao?"
Hà Tứ Hải nhìn về phía Huyên Huyên đang ở bên cạnh liếm chân.
"Huyên Huyên kỳ thực cũng học qua một đoạn thời gian, nhưng mà ..."
Lưu Vãn Chiếu không nói rõ, thế nhưng Hà Tứ Hải cũng hiểu được ý của nàng.
"Vậy Huyên Huyên, em có biết nhạc cụ gì không?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.
Vẫn đúng là không nhìn ra.
"Em có thể thổi sáo, Ural ... Ural kéo ..."
Huyên Huyên ngón tay út nâng ở bên khóe miệng, làm động tác ngồi thổi sáo, bộ dáng đáng yêu của nàng khiến cho mọi người bị chọc cười.
Nhưng mà Uyển Uyển ở bên cạnh cũng không phục, lấy trống bỏi từ trong túi ra, nhẹ nhàng lay động, tùng tùng tùng ...
Một cảm giác rộn ràng từ trong tâm hồn khiến người ta như trở về thời đại Viễn Cổ.
"Em nha ..." Hà Tứ Hải đưa tay ngăn Uyển Uyển con đang muốn tiếp tục lắc.
Nhưng mà giọng nói của hắn đã thú hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều quăng tới ánh mắt tò mò.
Ngay cả cô gái mù ngồi trước đàn dương cầm, cũng hiếu kỳ mà nhìn về hướng này.
Trong nháy mắt đó, trước mắt cô bóng tối giống như bị xuyên thủng, trước mặt hiện ra một mảnh đen trắng của thế giới, nhưng mà rất nhanh đã biến mất rồi, khiến cô cho rằng tất cả chỉ là ảo giác.
Tiếng trống tự nhiên cũng thu hút được sự chú ý của "Chàng trai" đang ngồi cùng cô gái mù, dù sao linh hồn của hắn rung động, có loại cảm giác suýt chút nữa hồn phi phách tán, làm sao lại không chú ý tới chứ.
Lúc theo tiếng kêu nhìn lại, tự nhiên nhìn thấy Hà Tứ Hải ngồi ở chỗ đó.
Khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lập tức đứng dậy hướng về Hà Tứ Hải bọn họ đi đến.
Nhưng vào lúc này, cô gái mù cũng đứng lên, cầm cây gậy dẫn đường lên.
Con chó dẫn đường đang nằm dưới chân cô ngay lập tức đứng dậy, co xát bắp chân của cô, sau đó rất có linh tính mà dẫn dắt cô đi xuống sân khấu, hướng về phía quầy bar của nhà hàng.
"Chàng trai" nhìn một chút, do dự một lúc cuối cùng vẫn là đuổi theo hướng cô gái, nhưng mà liên tiếp nhìn về phía hướng Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải mỉm cười vẫy tay với hắn.
------
Dịch: MBMH Translate