Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1374 - Chương 1374: Bò Bít Tết Đừng Chạy.

Chương 1374: Bò Bít Tết Đừng Chạy. Chương 1374: Bò Bít Tết Đừng Chạy.

"Làm sao vậy?"

"Anh muốn dọn nhà sao?"

"Dọn nhà?"

"Đúng vậy, mẹ nói anh muốn chuyển đến một căn nhà lớn hơn."

"Ừm, em có thích ở đây không?"

"Ừm, dạ, em thích cùng mẹ trồng hoa trong sân." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Thích là tốt rồi, hai ngày nữa chúng ta liền chuyển tới đó."

"Dạ được."

Uyển Uyển nói xong, vui sướng chạy về hướng Đào Tử với Huyên Huyên, hai người đang trèo lên cây đại thụ trong sân.

Lưu Vãn Chiếu từ trong phòng đi ra, nàng thay một chiếc váy mùa hè mát mẻ, mái tóc được búi cao lên, để lộ ra cái cổ thon thả.

"Tứ Hải, chúng ta thật sự phải chuyển đi sao?"

"Làm sao, em không thích ư?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Không có, chính là nhà ở quá lớn, sẽ có vẻ rất quạnh quẽ, không náo nhiệt."

"Yên tâm, rất nhanh sẽ không." Hà Tứ Hải nhìn về phía bụng của nàng.

Sau đó vừa cười chỉ vào ba đứa nhỏ, "Có bọn chúng ở đây, làm sao có thể sẽ quạnh quẽ được."

"Hơn nữa phía sau còn có bể bơi, mùa hè năm nay vừa vặn dạy mấy đứa nhỏ học bơi."

"Vậy ... Được."

"Được rồi, em đừng lo lắng, ba mẹ cũng sẽ chuyển tới, nơi này cách ngự thủy vịnh lại không xa, chỉ là thay đổi môi trường, những thứ khác đều sẽ không bị ảnh hưởng."

Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, Lưu Vãn Chiếu trong lòng kỳ thực đã đồng ý, nhưng mà ngoài miệng lại nói: "Dù sao em nói không lại anh, anh nói cái gì chính là cái đó."

Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà xoa đầu của nàng.

"Gào gừ ..."

Lưu Vãn Chiếu há mồm muốn cắn.

"Em là chó sao?" Hà Tứ Hải lấy tay rút về đồng thời véo mặt nàng một cái.

Nhẵn nhụi non mềm, hoàn toàn không giống như một gò má của một người trưởng thành, giống như da của một đứa nhỏ, chứa đầy collagen, xúc cảm đặc biệt mới tốt.

Những người bạn trước đây của Lưu Vãn Chiếu rất ghen tị, không ngừng mà truy hỏi Lưu Vãn Chiếu là làm sao bảo dưỡng, dùng mỹ phẩm gì.

Nhưng sau đám cưới, tất cả mọi người sẽ không lại hỏi cái vấn đề ngu xuẩn này nữa.

"Gào gừ ... Gào gừ ..."

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng gầm gừ của Huyên Huyên, cô bé nỗ lực há to mồm, dường như muốn nuốt sống quả đảo.

Lưu Vãn Chiếu có chút giận, đi tới lập tức vỗ hai cái vào mông của Huyên Huyên.

Đứa nhỏ nghi hoặc, ngơ ngác mà hỏi: "Chị, tại sao chị lại đánh mông em?"

"Em làm gì? Bắt chước chị?"

"Em không có bắt chước chị nha." Huyên Huyên vẻ mặt giật mình nói.

"Con nói dối, vậy em nói chị nghe, em vừa nãy tại sao phải gào gừ ... Gào gừ ..."

"Bởi vì Đào Tử đem quần của em kéo xuống." Huyên Huyên ngơ ngác mà nói.

Nói xong còn kéo quần lên một chút.

Lưu Vãn Chiếu:...

Thấy chị gái không nói lời nào, Huyên Huyên dường như đã biết được gì đó.

→ _ →

"Vậy ... Vậy các em tiếp tục chơi, hòa thuận với nhau, đừng đánh nhau." Lưu Vãn Chiếu có chút chột dạ nói.

Sau đó xoay người liền chuẩn bị rời đi.

"Chị đổ oan cho em, chị là người xấu, còn muốn chạy phải hay không?"

Huyên Huyên là một cô gái nhỏ thông minh, rốt cuộc phản ứng lại.

"Gào gừ ..."

Nàng nhào tới liền hướng mông Lưu Vãn Chiếu, làm nàng sợ hết hồn, con bé vẫn đúng là cắn.

"Đừng cắn, đừng cắn, chị xin lỗi em không được sao?" Lưu Vãn Chiếu vội vàng xoay người lại chặn đầu nhỏ của nàng lại.

"Không được."

Huyên Huyên thẳng thừng từ chối, rốt cuộc cũng bắt được nhược điểm sai lầm của chị gái, nàng làm sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy được chứ, nàng muốn báo thù.

"Em phải nói cho ba mẹ biết, em muốn nói cho ông bà nội ... EM còn muốn nói cho Lưu Tử Hằng ..."

Khá lắm, con bé này là chuẩn bị mở đại hội gia đình, để phân xử Lưu Vãn Chiếu.

"Vậy chị mời em đi ăn đồ ngon, xem như là tạ lỗi với em."

"Đồ ăn ngon?"

Huyên Huyên lập tức động tâm roài, báo thù gì gì đó, lập tức bị nàng ném ở sau ót, đây là chị nàng, chị ấy có thể như thế nào, đương nhiên lựa chọn tha thứ cho chị rồi.

Nhưng mà ăn cái gì đây? Đồ ăn ngon thực sự nhiều lắm, nàng trong lúc nhất thời không quyết định được ăn cái gì.

"Em suy nghĩ thật kỹ, không cần vội."

Lưu Vãn Chiếu có thể nói là đem nàng bắt bí đến sít sao.

"Bò bít tết, ăn bò bít tết, mấy ngày trước em cùng với ba đi ăn, ăn thật ngon nha, hiahiahia ..." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.

"Bò bít tết → _ → "

"Đúng, bò bít tết."

"Tại sao không gọi chị? Em đi ăn một mình ba em sao?" Huyên Huyên buồn bã nói.

"... Đó là ba em mà." Uyển Uyển có chút ngốc, nàng không nghĩ tới Huyên Huyên lại phản ứng như thế.

"Vậy là em một mình đi với ba rồi? Tại sao không gọi chị đi cùng chứ?" Huyên Huyên lập tức sửa lỗi ngôn ngữ.

Uyển Uyển gãi gãi mặt, nhất thời cũng không biết trả lời câu hỏi nàng như thế nào.

Suy nghĩ một chút nói: "Em để ba chụp hình lại, chờ ông ấy trở về, em nói ông ấy cho chị xem, hiahiahia ..."

Huyên Huyên: -_-||

Lúc này đến phiên nàng buồn bực, nàng không muốn chỉ nhìn thôi, nàng còn muốn ăn nữa.

Lưu Vãn Chiếu thấy thế nhân cơ hội tránh đi.

"Bò bít tết, đừng chạy." Huyên Huyên thấy, nhất thời cuống lên.

Chân ngắn chạy theo, kéo quần áo của chị lại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment