Cho nên bất luận là về Thần lực, hay là cái gọi là pháp thuật, điều động đến đều sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.
"Thực sự là lợi hại, cháu còn có thủ đoạn gì nữa, xuất ra cũng cho chúng ta mở mang." Lưu Tâm Viễn cười ha hả nói.
Nhưng hắn lập tức lại bổ sung một câu nói: "Nếu như không tiện coi như thôi, ông cũng chỉ là hiếu kỳ, cháu cũng đừng để ở trong lòng."
"Này cũng không có cái gì."
Hà Tứ Hải cười đưa tay hướng về dưới đất vung lên.
Mặt đất giống như mặt nước, hình thành từng vòng gợn sóng lan ra xung quanh.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, nền đá xanh vốn dày đặc đã thực sự biến thành mặt nước trong xanh như gương.
Mọi người đang ngồi hoặc đang đứng sững ở trên mặt nước.
Bọn họ hiếu kỳ gõ mũi chân, vậy mà thật sự hình thành một vòng tròn gợn sóng.
Đây thật sự là nước.
Mấy đứa nhỏ hưng phấn ở trên mặt nước chạy tới chạy lui, tạo nên vô số gợn sóng, nhưng bọn họ chính là không bị rơi xuống.
Nhưng vào lúc này, một con cá mập khổng lồ đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, trong tiếng thét chói tai của bọn nhỏ, bắn lên một trận bọt nước, lại biến mất ở đáy nước.
Lúc này mọi người mới để ý tới có vô số đàn cá bơi thành đàn.
"Ba thật là xấu."
Đào Tử trở nên ướt sũng hầm hừ mà chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải bật cười, nhẹ nhàng thổi vào người cô một cái, cả người cô lập tức trở nên khô mát.
Hà Tứ Hải lại vung tay lên, mặt hồ bắt đầu nhanh chóng đóng băng, trong nháy mắt, toàn bộ thế giới trở thành một thế giới băng tuyết.
Mọi người ngạc nhiên nhìn khí trắng từ trong miệng phun ra, lại không cảm giác được chút nào lạnh giá.
Đúng lúc này, băng tuyết cấp tốc hòa tan, thực vật xanh dưới đất chui lên, trong khoảng thời gian ngắn biến thành vô số thực vật cao lớn cùng với dây leo khổng lồ.
Bọn họ đã ở trong một khu rừng nguyên thuỷ.
Huyên Huyên nhảy lên, chộp lấy dây leo trên đỉnh đầu, đem mình treo lên.
Trong khi mọi người cảm thấy khiếp sợ, sờ sờ xung quanh, là vô cùng chân thực.
Đúng lúc này, thời gian dường như bị ép ngược, cây cối cấp tốc thu về mặt đất, cảnh sắc xung quanh biến hóa, bọn họ lại xuất hiện ở một ngọn núi cao.
Gió núi gào thét đập vào mặt, nhìn xung quanh chỉ thấy những vách đá dựng đứng, những đỉnh núi chênh vênh, khiến người ta vừa rung động đồng thời sinh ra ớn lạnh trong lòng.
Mấy đứa nhỏ sợ hãi đến mực vội vàng ôm chặt ba mẹ của mình.
Đào Tử trực tiếp cuộn tròn trong lồng ngực Hà Tứ Hải, rồi lại không nhịn được tò mò quan sát xung quanh.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ lại trở về Phượng Hoàng tập ban đầu, dừng lại tại chỗ, một chút cũng không di động.
"Đây quả thực là Thần tích."
Lưu Tâm Viễn tâm tư chậm nửa ngày, mới khiếp sợ không gì sánh nổi mà nói ra.
Đây chính là bó tay rồi, bọn họ trước đó có lẽ còn xem nhẹ Hà Tứ Hải, cho là hắn chỉ là nhân vật Qủy Soa ở Minh Phủ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy thần thông như thế, một quỷ sai nho nhỏ làm sao có thể làm được chứ, trong lúc nhất thời suy nghĩ ngàn vạn, mỗi người đều có suy nghĩ của mình, mỗi người đều có suy đoán.
Nhưng mà bất kể như thế nào, Lưu Vãn Chiếu dường như là người chiến thắng lớn nhất.
Mấy người phụ nữ đều vô cùng hâm mộ nhìn cô.
Ngay cả Ninh Đào Hoa cũng không ngoại lệ.
"Khúc chung nhân tán" (nhạc hết, người đi), nên rời đi chung quy sẽ rời đi.
Mấy đứa nhỏ nhốn nháo chơi mấy ngày rồi cũng phải chia tay.
Đầu tiên là gia đình bác cả Lưu Vãn Chiếu phải đi về, bọn họ công việc bận rộn, việc họ nghỉ phép vài ngày đã là cực hạn.
Lưu Tử Hằng đương nhiên cũng phải đi theo cùng với bọn họ trở về, cậu nhóc giống như cô gái nhỏ, khóc rống lên.
Ba đứa nhỏ vốn dĩ không muốn khóc nhưng viền mắt cũng đã đỏ bừng.
Sau đó là Bối Bối, ba cậu đến đón cậu về nhà đến trường, cô giáo đã thúc giục, thật sự là không có cách nào.
Hà Tứ Hải vốn là muốn đích thân đưa ông Tứ bà Tứ trở về, nhưng mà bọn họ nhất định không muốn, cuối cùng chỉ có thể sắp xếp người đưa bọn họ trở về.
Đồng thời hứa hẹn Lưu Vãn Chiếu sẽ thông báo cho bọn họ khi em bé được sinh ra, lúc này mới thật sự vui vẻ trở về.
Sau đó là ông nội với bà nội Đào Tử, bọn họ cũng trở về m Phủ, vốn là Hà Tứ Hải còn muốn bọn họ ở lại lâu hơn.
Thế nhưng bà nội Đào Tử nói, mỗi người đều có vị trí của mình, không thể cưỡng cầu, gặp lại hắn với Đào Tử, đã rất thỏa mãn rồi, cũng không thể đòi hỏi quá nhiều.
Ông nội Hà Tứ Hải cũng cảm thấy bà nội Đào Tử nói rất có đạo lý, trên thực tế là không muốn thêm phiền phức cho Hà Tứ Hải, dù sao người có người nói, quỷ có quỷ đạo, hắn không muốn bởi vì mình để cháu trai phá vỡ các quy tắc, làm hại hắn.
Thế là Hà Tứ Hải chỉ có thể đem bọn họ hai đưa trở lại.
Tuy rằng Đào Tử rất là buồn, nhưng biết sau này vẫn còn có thể gặp lại bà nội, cũng tất nhiên không thể thương tâm.
Về phần bà nội Hà Tứ Hải, bà rất cởi mở về sự ra đi của Trương Kiến Quốc.
Bà một chút buồn cũng không có, bà cười nói, có thể gặp lại được ông nội đã là rất tốt rồi, coi như hắn lại đi ra ngoài tìm kiếm khắp trời đất, bà theo thói quen ở nhà chờ đợi, như vậy rất tốt.
Hơn nữa bà tin tưởng bọn hắn chẳng mấy chốc sẽ lần nữa đoàn tụ.
Sau đó bà liền nháo phải về nhà, không muốn ở nơi này chờ lâu, không những mình đi, còn muốn hai vợ chồng Trương Hải Quân trở về cùng với bà.
Theo như lời của bà, những người lớn tuổi không nên nhúng tay vào cuộc sống của đôi vợ chồng son, chỉ hy vọng Hà Tứ Hải và những người khác thương xuyên quay về thăm bọn họ là được.
Cứ như vậy, tất cả đều quay trở về.
"Ai ..."
Nhìn thấy từng người từng người rời đi, Huyên Huyên rất là thất vọng.
"Em sao vậy? "
"Mẹ nói, mỗi người chỉ có thể kết hôn một lần, cưới một người vợ, đây là tại sao vậy chứ?"
"Bằng không em còn muốn cưới mấy người vợ, kết hôn mấy lần chứ?"
"Cưới thật nhiều thật nhiều vợ, kết hôn thật nhiều thật nhiều lần, rất vui vẻ." Huyên Huyên cao hứng nói.
"Xem ra cái mông của em bị chị gái đánh vẫn chưa thấy đủ." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng nói.
Đứa nhỏ nghe vậy sửng sốt, quay đầu lại vẫy vẫy, không thấy chị gái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm cái mông của mình chạy.
"hiahiahia ... Ông chủ ... Ông chủ ..." Đúng lúc này, bên cạnh một bàn tay nhỏ giật giật vạt áo của hắn.
------
Dịch: MBMH Translate