Đương nhiên còn có một số người thân thiết với Hà Tứ Hải vẫn chưa đi.
Ví dụ như Nghiêm Tú Ảnh, Ninh Đào Hoa với Đinh Mẫn, còn có Uyển Uyển với mẹ của cô bé.
Ngược lại là Lâm Kiến Xuân mang theo Lâm Trạch Vũ đi về trước, bọn họ hôm nay còn làm việc.
"Bà nội." Nhìn thấy bà nội đang nói chuyện với Đào Tử, Hà Tứ Hải tiến lên đón bà.
"Con phải gọi bà là bà nội Đào Tử, nếu không sẽ rất dễ nhầm với bà nội của con." Bà nội cười ha hả nói.
"Không đâu, bà là bà của Đào Tử, cũng là bà nội của con, điều này sẽ không bao giờ thay đổi." Hà Tứ Hải nói.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hà Tứ Hải, bà nội nở nụ cười, đưa tay sờ gò má của Hà Tứ Hải cảm khái nói: "Tứ Hải nhà chúng ta lớn rồi, cũng đã cưới vợ rồi."
"Bà nội ..."
"Bà nội vui mừng thay cho con, đúng rồi, nghe nói Vãn Chiếu đã có thai rồi à?"
"Đúng vậy, đã gần một tháng."
"Tốt, tốt. .. Đợi đứa nhỏ ra đời, con nhất định phải làm cho bà xem một chút." Bà nội vui vẻ nói.
"Ừm, nhất định sẽ."
"Con cũng muốn nhìn em bé." Đào Tử ở bên cạnh bỗng nhiên nói.
Bà nội vuốt đầu nhỏ của cô nở nụ cười.
Bà cũng không có căn dặn Hà Tứ Hải sai khi có con, cũng phải chăm sco kỹ lưỡng cho Đào Tử.
Bởi vì bà biết Hà Tứ Hải là người như thế nào, bà tin tưởng đứa nhỏ chính mình nuôi lớn.
"Bà nội, nơi này bà con chưa đi thăm quan hết, con đưa bà đi dạo xung quanh xem." Hà Tứ Hải dìu lấy bà nói.
"Không cần làm phiền con, con đi nói chuyện với những người khác đi, gọi ông bà ngoại con qua đây, ba người giá chúng ta đi dạo với nhau là được."
"Bà nội, con muốn đi cùng với bà."
"Con cũng với những người bạn nhỏ đi chơi đi." Bà nội cười ha hả nói.
Đào Tử tuy rằng rất hiểu chuyện theo sát bà, thế nhưng con mắt đã hướng về đám người Huyên Huyên nhìn nhiều lần.
Đào Tử ngước đầu, nhìn bà nội, sau đó lại nhìn Hà Tứ Hải.
"Đi đi." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Đào Tử lúc này mới vui sướng chạy đi.
Nhìn thấy bộ dạng tung tăng của Đào Tử, bà nội vui vẻ nói: "Con chăm sóc Đào Tử rất tốt, con bé mập, vóc dáng cao lớn, tính cách cũng trở nên cởi mở hơn, Tứ Hải, cám ơn con."
"Bà nội, bà nói lời này con liền mất hứng, cái này không phải là điều đương nhiên sao?" Hà Tứ Hải có phần mất hứng nói.
"Tốt, tốt, là bà nội không đúng, đi đưa ông bà con đến đây đi" Bà nội không thành ý vỗ cánh tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ xoay người đi gọi ông bà của mình tới.
Ông bà của Hà Tứ Hải đang nói chuyện với ông bà của Lưu Vãn Chiếu.
Thấy bọn họ rời đi, ông nội của Lưu Vãn Chiếu, Lưu Tâm Viễn mời Hà Tứ Hải ngồi xuống nói chuyện.
Trừ bọn họ ra hai người lớn tuổi bên ngoài, Lưu Trung Mưu với một nhà bác cả của Lưu Vãn Chiếu cũng đang ở đây.
Ngoài ra còn có ba mẹ Trương Lộc với hai vợ chồng Trương Lục Quân.
Bọn họ đã từng kinh ngạc trước sự thần kỳ của Hà Tứ Hải, cảm khái Lưu Vãn Chiếu may mắn, nhưng mà từ đám cưới ngày hôm qua đến hôm nay, bọn họ quả thực bị choáng ngợp.
Thế giới rộng lớn như vậy, nhiều Thần bộc như vậy, tiên tử phiêu miểu Thần Lộc tọa kỵ như thế,....
Đây là thứ mà các vị thần bình thường có thể sở hữu.
Cho nên ngoại trừ Lưu Tâm Viễn với hai vợ chồng Lưu Trung Mưu, những người khác cùng Hà Tứ Hải nói chuyện, không tự chủ âm thanh đều nhỏ đi một chút.
"Người ở nơi này của các cháu, ăn uống cái gì, mỗi ngày đều tiêu hao rất nhiều đúng không?" Lưu Tâm Viễn quan tâm hỏi.
"Kỳ thực nơi này người cũng không nhiều lắm, hôm qua người mà mọi người nhìn thấy đều là ảo giác." Hà Tứ Hải cười giải thích.
"Ảo giác?"
"Đúng, ảo giác." Hà Tứ Hải nhìn thấy trên bàn bên cạnh vẫn còn đũa chưa kịp thu dọn, cầm lấy một cái quăng xuống đất.
Đôi đũa đón gió lập trưởng, biến thành mỹ nữ trong trang phục cổ trang, vóc dáng xuất chúng.
Không biết tiếng nhạc từ đâu phát ra, cô ấy uyển chuyển nhảy múa theo.
Tất cả mọi người tò mò xúm lại xung quanh, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng không ngoại lệ.
Uyển Uyển, Đào Tử với Huyên Huyên còn bắt chước vũ nữ lắc lắc cái mông nhỏ khiêu vũ, tư thế ngây thơ ngốc nghếch, khiến mọi người cười phá lên.
Khi kết thúc bài hát, vũ nữ một lần nữa hóa thành một cây đũa rơi xuống đất, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Thật bản lĩnh, thật bản lãnh ..." Lưu Tâm Viễn cảm khái nói.
"Điều này làm cho tôi nhớ đến một phần trong Liêu Trai chương {{ Lao Sơn đạo sĩ }}."
"Đúng vậy, đó cũng là bắt nguồn linh cảm của tôi." Hà Tứ Hải cười giải thích.
"Cô có làm được không?" Đinh Mẫn lặng lẽ hỏi Ninh Đào Hoa bên người.
Trương Lộc với Nghiêm Tú Ảnh cũng hiếu kì mà lắng tai nghe.
Ninh Đào Hoa cười lắc đầu.
"Không phải đều là thần sao, cô tại sao không được chứ?" Đinh Mẫn nghi hoặc hỏi.
"Thần cũng chia lớn nhỏ mạnh yếu, hơn nữa Tứ Hải nắm giữ một cái phiến thế giới thật không đơn giản."
Ninh Đào Hoa lấy tư cách là một vị thần, cô so với những người khác có thể cảm giác được sức mạnh của Hà Tứ Hải ở trong thế giới này, hắn hầu như hòa với thế giới này làm một thể, hắn chính là vị thần cao nhất trong thế giới này.
------
Dịch: MBMH Translate