Buổi tối hôm đó, đám người nháo đến rất muộn, cũng không trở về, sau đó từng người tìm một căn phòng ở Phượng Hoàng tập ở lại.
Đối với bọn họ loại trải nghiệm máy rất mới mẻ.
Bởi vì ngày hôm qua náo động đến quá khuya, cho nên đêm nay mọi người ngủ đều rất say, cho tới ngày hôm sau mặt trời lên cao, mới lục tục rời giường từ trong phòng đi ra.
Hít một hơi thật sâu, một luồng hương thơm lập tức xâm nhập vào phổi, đánh thức đại não mơ màng vừa mới tỉnh dậy.
"hiahiahia ..."
"Cộc cộc đi, cộc cộc đi ..."
Một trận tiếng cười với tiếng vó ngựa truyền đến, Uyển Uyển cũng đã dậy rời giường, cưỡi ngựa chạy nhanh trên đường.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quả nhiên chỉ thấy Thần Lộc chở bọn nhỏ đi trên không trung.
"Đến giờ ăn rồi nha, đến giờ ăn rồi."
Uyển Uyển cưỡi ngựa con một bên chạy nhanh một bên hô.
Sau đó từ trên sườn núi có rất nhiều người bưng mâm đến, sau đó bày ở trên bàn dài trên đường.
"Còn có bữa sáng à?" có người vui mừng hỏi.
"Tôi không nghĩa là bữa sáng, đã là cơm trưa rồi."
"Có ăn là được, mùi vị hẳn là ngon."
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì tối hôm qua bọn họ đã được nếm quá.
Trong lúc nhất thời, Phượng Hoàng tập vốn dĩ an tĩnh lại trở nên náo nhiệt.
Đợi mọi người ăn sáng xong, lúc này Hà Tứ Hải với Lưu Vãn Chiếu mới cùng nhau từ trên núi xuống.
"Cảm ơn mọi người tới tham dự đám cưới của chúng tôi, chúng tôi đã chuẩn bị một số món quà nhỏ cho mọi người ở trước cửa ..."
"Có thể tới tham dự đám cưới như vậy, là vinh hạnh của chúng tôi."
"Tôi sẽ không bao giờ quên đám cưới này."
"Đúng, thật sự là quá lãng mạn rồi, quá rung động."
...
Đám người vừa nói cười, một bên hướng về cửa lớn phương hướng đi đến.
Hà Tứ Hải nói lời này, đã có ý muốn tiễn khách, đều không phải người ngu, cũng không khả năng đổ thừa không đi.
Lúc đi ngang qua đền thờ Phượng Hoàng tập, thấy một ông lão đang đứng phát quà.
Bất cứ ai đã tham gia màn cầu hôn của Hà Tứ Hải đều biết, trong này quá tuyệt đối giá cả không ít.
Bọn họ biết Hà Tứ Hải hiện tại rất giàu có, cũng không khách khí với bọn họ.
Thế nhưng cũng có những người không biết.
Ví dụ như cả nhà ông Tứ, cầm một món quà chuẩn bị rời đi.
"Là một người một cái." Kim Trường Canh phụ trách phát quà mỉm cười giải thích.
"Ồ, thế này không phải trẻ con cũng sẽ có sao?" Ông Tứ có phần kinh ngạc hỏi.
"Có, các ông có thể tự chọn, đồ vật bên trong cũng khác nhau, lấy được cái gì thì chính là cái đó." Kim Trường Canh cười ha hả nói ra.
"Cảm ơn ông anh rồi." Ông Tứ khách khí nói.
"Không dám, không dám, tôi chỉ là quản gia chỗ này, ông là trưởng bối của tiếp dẫn đại nhân, cũng không thể như xưng hô này, ông cứ gọi tôi là kim Trường Canh, hoặc là kim lão đầu đều có thể." Kim Trường Canh vội vàng nói.
Ông Tứ gia nói chuyện với Kim Trường Canh, hai đứa con trai của ông theo ở phía sau im lặng không lên tiếng.
Chủ yếu là đám cưới này tạo nên đả kích cho bọn họ quá lớn.
Không nghĩ tới, Hà Tứ Hải mình nhìn từ nhỏ tới lớn vậy mà là thần.
Lần này bọn họ kỳ thực không muốn tới, nếu không phải ông Tứ cưỡng chế bắt bọn họ tới, nói làm gia tăng thanh thế cho Tứ Hải, nếu không bọn họ khẳng định sẽ không đến.
Chuyến đi này rất đáng giá, mấu chốt nhất là cha mình nhiều năm quan tâm đến Tứ Hải như vậy, nhìn thái độ của hắn đối với cha cũng rất tốt, trong lòng không khỏi âm thầm vui mừng.
Chưa kể những thứ khác, trong chuyến đi này bọn họ còn gặp được mấy ông chủ lớn, nói muốn giới thiệu một số công việc làm ăn cho bọn họ.
Hai anh em cũng biết, tất cả những thứ này đều là nhìn mặt mũi của Hà Tứ Hải, nếu không ai sẽ để ý đến bọn họ chứ.
"Ông Tứ, ông Tứ đừng vội rời đi, còn có Bối Bối, ông dẫn hắn ở chỗ này của con ở thêm mấy ngày đi."
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải từ phía sau đi tới.
"Không được, trong nhà ..."
"Cha, trong nhà có chúng con, hai người không cần lo lắng, nếu Tứ Hải đã muốn người ở lại thêm mấy ngày, vậy thì hai người an tâm ở lại đi."
Lúc này, ba của Bối Bối, Hà Gia Đống vẫn luôn đứng ở phía sau ông Tứ không lên tiếng đã lên tiếng nói.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn, cười với hắn.
Hắn và ba của Bối Bối đương nhiên rất quen thuộc, nhưng mà quan hệ không tốt cũng không xấu, bởi vì hắn nhiều năm không ở nhà, gặp mặt tương đối ít, nhưng mà ông Tứ chăm sóc hắn như thế nào, hắn đều biết rõ. Hơn nữa, từ trước đến nay cũng chưa từng nói cái gì, cho nên Hà Tứ Hải đối với hắn ấn tượng vẫn tương đối tốt.
Ông Tứ cũng không phải người ngu, đương nhiên hiểu ý của con trai mình.
Tuy rằng ông không phải là người tham lam, thế nhưng đối với Thần Tiên vẫn kính sợ, đồng thời trong lòng cũng rất tò mò.
Thế là gật đầu đồng ý.
Điều này làm cho Hà Tứ Hải thật sự cao hứng, dù sao trên thế giới này không có nhiều người mà hắn có thể quan tâm đến.
"Bối Bối cũng ở lại, vừa vặn cùng chơi với đám Đào Tử."
Bối Bối nhìn về phía ba mình, cậu còn đang đi học, là xin nghỉ tới.
Vốn tưởng rằng ba sẽ không đồng ý, không nghĩ tới ba lại gật đầu đồng lắm, làm cậu bé mừng như điên.
Thế là lập tức hướng về đám Đào Tử chạy tới.
"Tứ Hải, chúng tôi đi về trước." Lúc này một nhà La Thiên chí hướng về Hà Tứ Hải chào hỏi.
"Được, về sau giữ liên lạc." Hà Tứ Hải khách khí nói.
Sau đó hắn nhìn về phía La Hoan đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Có thời gian cô có thể tới đây chơi."
La Hoan có phần hưng phấn gật đầu, sau đó đắc ý liếc mắt nhìn về phía cha và chị hai ở bên cạnh.
Hai người làm bộ không nhìn thấy, lại đi tới chỗ Lưu Vãn Chiếu lên tiếng chào hỏi, liền mang theo đám người rời khỏi.
La Hoan vẻ mặt buồn bực đi theo.
"Làm sao đều đi rồi nha."
Huyên Huyên không biết lúc nào chạy tới, nhìn đám người từng người rời đi, rất là thất vọng.
"Không đi, còn ở lại chỗ này làm gì?" Hà Tứ Hải có phần bất đắc dĩ nói.
"Ông chủ."
"Làm sao vậy?"
"Anh hôm nay không kết hôn sao?" Huyên Huyên hỏi.
"Không phải đã kết hôn quá rồi sao? Hơn nữa, làm gì có ai mỗi ngày đều kết hôn chứ?"
"Có thể mỗi ngày kết hôn, kết hôn chơi rất vui, có rất nhiều người." Huyên Huyên vui vẻ nói.
Cô nói chuyện vui vẻ, nhưng là bên cạnh người kia không vui, trực tiếp đem cô kéo quá, ở trên mông đít nhỏ của cô đánh mấy cái.
Huyên Huyên có chút ngơ ngác, còn chưa hiểu rõ, tại sao mình lại bị đánh mông, điều này khiến cho cô rất tức giận.
Thế là cô hầm hừ mà đi tìm ba mẹ cáo trạng, nói chị gái vô duyên vô cớ mà đánh cô.
"Vãn Chiếu, chúng ta cũng đi đây."
Lúc này Tưởng Như Song với các bạn của cô tới, Trịnh Nguyệt Thu với Tôn Vân Hu mới quen cũng đi theo phía sau họ.
"Được, khi nào rảnh thì tới chơi, đúng rồi, nhớ lấy quà nha." Lưu Vãn Chiếu dặn dò.
"Đó là đương nhiên rồi, chỉ sợ về sau cô không hoan nghênh chúng tôi thôi." Phùng Nhã Tây cười nói.
"Sao có thể được chứ, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các cô tới."
Các cô nói chuyện, Kim Trường Canh đem quà phân phát cho từng người bọn họ.
Nhìn thấy mỗi cái đều tinh xảo như vậy, Vu Thu Vân có chút ngạc nhiên hỏi: "Trong này là cái gì?"
"Đều là đồ tốt, các cô trở về có thể bóc ra." Lưu Vãn Chiếu thần bí mà nói.
Điều này càng khiến họ tò mò hơn, nhưng mà đều kiềm chế sự kích động của mình, đợi đi ra ngoài rồi nói sau.
Chi tay từng người rời đi, Phượng Hoàng tập náo nhiệt lần nữa đã yên tĩnh trở lại.
Có lẽ, cũng không hề.
Bởi vì tiếng cười đùa của mấy đứa vẫn như trước vang vọng ở cái thế giới này.
------
Dịch: MBMH Translate