Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1370 - Chương 1370: Hôn Lễ Kết Thúc.

Chương 1370: Hôn Lễ Kết Thúc. Chương 1370: Hôn Lễ Kết Thúc.

"Bà nội, khổ cực cho người, để người đi quãng đường xa như vậy …" Hà Tứ Hải nói với bà nội.

"Bà như này thì mệt cái gì mà mệt? Bà còn hận không thể đi nhiều hơn nữa là." Bà nội chống gậy, tinh thần sáng láng.

"Không mệt là tốt rồi, chúng ta vào thôi."

Hà Tứ Hải đưa tay muốn đỡ nàng, lại bị nàng tránh ra, tự mình bước lớn đi vào trong gara.

Trương Lục Quân vội vàng lôi kéo Dương Bội Lan đi theo.

"Hà tiên sinh ..."

Lúc này một nhà La Thiên Chí đi tới, Phạm Hồng Ba bởi vì một mình nên cùng đi cùng với bọn họ.

"Chú La, cứ gọi cháu là Tứ Hải liền được." Hà Tứ Hải cười nói.

"Được, được, chúc mừng cháu nha." La Thiên Chí trực tiếp trèo lên thuận theo cây thang này, cười chúc mừng Hà Tứ Hải.

"Ngày hôm nay cháu đã nghe rất nhiều lời nói như vậy rồi, nhưng mà đúng là phải cảm ơn một nhà chú La có thể tới tham gia hôn lễ, còn giúp chuẩn bị những chuyện kia nữa."

"Đều là việc nhỏ, việc nhỏ ..." La Thiên Chí cười vô cùng xán lạn.

"Đợi lát nữa lại nói chuyện, các người đi vào trước đi." Hà Tứ Hải nói.

"Cháu cứ bận chuyện của mình tiếp đi." La Thiên Chí vội vàng nói, sau đó mang theo người một nhà đi vào.

"Uyển Uyển, nhanh xuống một chút, làm sao lại trèo cao như vậy." Chu Ngọc Quyên đứng dưới tán cây, lo lắng gọi nàng.

Uyển Uyển vung tay lên, xuất hiện tại bên người Chu Ngọc Quyên.

"Hia hia … Con không có leo nha, con là trực tiếp đi tới nha." Uyển Uyển cười nói.

"Vậy cũng không được." Chu Ngọc Quyên kéo nàng đến bên cạnh rồi nói.

"Hiện tại là thời gian thuộc về mẹ, không cho chạy đi đâu hết."

"Hia hia hia ..."

Mà lúc này Huyên Huyên vừa nhấc quần vừa nhìn xung quanh tìm kiếm ba mẹ của mình, nhưng mà không thấy người đâu cả. Nàng bỗng nhiên nghe thấy sát vách có tiếng xe cộ, liền nhìn qua bên cạnh.

Thấy ba mẹ đi xuống từ trên một chiếc xe vận tải, nàng lập tức hưng phấn vung vẩy cánh tay với bọn họ.

Hà Tứ Hải đón từng người vào thế giới Ngũ Phương, lúc này mới nắm tay Lưu Vãn Chiếu và kéo Đào Tử đi vào.

Lúc này tất cả mọi người đều tụ tập ở trước cánh cửa Ngũ Phương to lớn kia.

Nhìn thấy mấy người Hà Tứ Hải đi vào, lập tức tách ra một con đường.

Sau đó Đào Tử liếc mắt liền thấy bà nội đứng ở cửa.

"Bà nội ..." Đào Tử tránh thoát khỏi Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu, giang hai cánh tay, lảo đảo chạy tới, một đầu va vào trong lòng của bà nội.

"Bà nội ..."

"Tiểu Đào Tử của bà, nhớ chết bà nội rồi." Bà nội của Đào Tử khẽ vuốt đầu nhỏ của nàng, cười nói.

Mà lúc này bà nội của Hà Tứ Hải cũng đang nói chuyện với ông nội trở về từ Minh Thổ.

Trương Lục Quân và Dương Bội Lan cũng vui vẻ vây quanh ở bên cạnh hai người.

"Cảm ơn mọi người đã tới tham gia hôn lễ của chúng tôi ..."

Hà Tứ Hải vỗ nhẹ bàn tay, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người lại đây.

Hoa tươi bắt đầu lan tràn ở dưới chân của mọi người về phía trước, gần như trải rộng ra khắp nơi chỉ trong chớp mắt thường.

Hà Tứ Hải nắm tay Lưu Vãn Chiếu đi về phía trước.

Trời đất dường như tấu lên tiếng nhạc, vô số chim thần bay lượn trên không trung.

Mọi người đi theo phía sau hai người, chậm rãi đi vào trong.

Bọn họ xuyên qua đền thờ, đi tới Phượng Hoàng Tập.

Lúc này Phượng Hoàng Tập đã rất náo nhiệt.

Có mỹ nữ tuyệt thế vừa múa vừa hát, có nghệ nhân biểu diễn xiếc ảo thuật và các tài nghệ thần kỳ, có các con vật kỳ lạ biểu diễn các trò lăn lộn chọc cười ...

Vô số thức ăn rượu ngon được cung cấp dọc theo đường đi, có thể tùy tiện lấy dùng ...

Những người và động vật này đều là Hà Tứ Hải dùng thần lực biến ảo, giống như thật mà không phải thật.

Nhưng những rượu ngon, đồ uống và đồ ăn thì lại đều là thật.

"Oa, ăn ngon thật." Huyên Huyên cầm lấy một khối bánh ngọt nhét vào miệng, lộ ra dáng vẻ say sưa.

Đương nhiên là ngon rồi, đây đều do ngự trù bên trong thế giới Ngũ Phương làm, tuy rằng hắn đã chết nhiều năm, thế nhưng tài nấu ăn vẫn chưa bị mai một, trái lại theo năm tháng càng dài, tài nghệ càng ngày càng tinh xảo.

Bọn nhỏ chạy nhảy vui chơi ở khắp nơi, người lớn thì túm năm tụm ba nói chuyện với nhau.

Bọn họ hiện tại trên căn bản đều biết thân phận của Hà Tứ Hải rồi.

"Tứ Hải, bà còn có thể nhìn thấy cháu kết hôn, thực sự là quá tốt rồi." Bà nội của Đào Tử nói với Hà Tứ Hải.

Đào Tử đi theo phía sau bà nội, một bước cũng không muốn rời đi.

"Bà nội, ngày quan trọng như vậy làm sao có thể không có người được? Hơn nữa Đào Tử cũng nhớ người rồi, vừa vặn cũng để cho hai người gặp mặt một chút."

"Đúng, cháu rất nhớ bà nội, còn nằm mơ thấy bà nữa nha."

"Có đúng không? Bà nội cũng nhớ Đào Tử nhà chúng ta lắm."

Mà lúc này ông bà nội của Hà Tứ Hải và hai vợ chồng Trương Lục Quân đều lại đây bái kiến bà nội. Bọn họ phải cố gắng biểu thị lòng biết ơn đối với bà lão trước mắt, không có nàng thì nào có bọn họ ngày hôm nay.

"Vãn Chiếu, đây là chỗ nào?"

Lưu Vãn Chiếu bị các bạn thân của nàng kéo qua, không ngừng mà hỏi cái này hỏi cái kia.

"Các cậu cũng nhìn thấy rồi đó, đây là thế giới Ngũ Phương."

Lưu Vãn Chiếu chỉ về phía chữ trên cánh cửa lớn nguy nga kia.

"Ngũ Phương?"

Mọi người vẫn rất là nghi hoặc.

"Đây là thế giới của tôi." Hà Tứ Hải đi tới từ bên cạnh nghe vậy liền nói.

"Thế giới của anh sao?" Tưởng Như Song có chút giật mình.

"Khá lắm, người khác đều có nhà, có xe, có hòn đảo đã tính là khoa trường, anh dĩ nhiên lại có một thế giới." Phùng Nhã Thiến nói.

"Anh đúng là thần sao?" Trịnh Thu Nguyệt tò mò hỏi.

"Cứ coi như là thế đi." Hà Tứ Hải nói.

Chính mồm nghe hắn thừa nhận, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ mới mẻ, thì ra đây chính là dáng vẻ của thần sao?

"Vậy sau này Lưu Vãn Chiếu cũng sẽ trở thành thần sao?" Vu Thu Vân hỏi ra vấn đề mà mọi người muốn biết nhất.

Không chỉ là bọn họ, Lâm Kiến Xuân, La Thiên Chí, thậm chí là cha mẹ của Lưu Vãn Chiếu, bọn họ đều muốn biết vấn đề này, chỉ là bọn họ không tiện mở miệng hỏi dò mà thôi.

Cho nên lúc người xung quanh nghe thấy Vu Thu Vân hỏi câu này, ai nấy đều vểnh tai lên lặng lẽ nghe trộm, muốn nghe xem Hà Tứ Hải sẽ trả lời thế nào, thậm chí là bao gồm cả Lưu Vãn Chiếu.

"Có lẽ sẽ, có lẽ sẽ không, không ai nói rõ được chuyện tương lai, nhưng mà trên thực tế tôi hi vọng nàng sẽ không, thế nhưng tôi cũng hy vọng nàng có thể ở mãi bên cạnh tôi." Hà Tứ Hải nói.

Mọi người có chút không rõ, chỉ có Lưu Vãn Chiếu và Ninh Đào Hoa lại rõ tại sao Hà Tứ Hải lại nói như vậy.

Thần linh chẳng qua chỉ là con rối dục vọng của con người mà thôi.

Cuối cùng sẽ hoàn toàn đánh mất đi chính bản thân mình ở bên trong dục vọng, biến thành thần linh trong lòng tin chúng.

"Được rồi, cảm ơn mọi người ngày hôm nay có thể tới đây, chúc mọi người chơi vui vẻ."

Hà Tứ Hải vung tay phải lên, ngày đêm của toàn bộ thế giới lập tức đảo ngược, bầu trời vốn đang sáng sủa lập tức biến thành bầu trời đêm màu lam đậm, ngôi sao lấp lánh đầy trời, ánh sao rải xuống mặt đất.

Một trận gió nhẹ thổi qua, mùi hoa phân tán, vô số đom đóm bay lên từ trong khóm hoa, bay lượn ở trong trời đêm, rọi sáng toàn bộ thế giới.

"Tùng tùng tùng ... Tùng tùng tùng ..."

Tiếng trống lớn vang lên từ phía trên ngọn núi.

Thần Lộc nâng bọn nhỏ, xẹt ngang qua bầu trời như một vệt ánh sáng, lưu lại một tiếng cười vui.

Bọn nhóc Bối Bối, Tử Hằng cuối cùng cũng được cưỡi lên Thần Lộc như ý muốn.

Chỉ có Uyển Uyển là cưỡi ngựa nhỏ chạy băng băng ở khắp nơi trên trấn.

Đây là ngựa nhỏ thuộc về nàng, ngoại trừ Đào Tử và Huyên Huyên, nàng không muốn cho người nào cưỡi cả.

Kết hôn thật là vui vẻ nha, Uyển Uyển nghĩ thầm.

Hi vọng ông chủ mỗi ngày đều kết hôn.

Hia hia hia ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment