“Chỉ sờ sờ, không phải vậy thì còn làm gì? Nó quá nhỏ rồi, chị mà cưỡi lên chân phỏng chừng sẽ chạm đất mất." Trương Lộc nghi hoặc mà hỏi.
Nàng không nhìn ra Uyển Uyển có ý gì, nhưng mà mấy người bên cạnh lại nhìn ra, đều lén lút nở nụ cười.
Thấy nàng nói như thế, Uyển Uyển lại kéo ngựa nhỏ đến gần Trương Lộc.
Trương Lộc lập tức dùng tay sờ sờ, cứng rắn, đúng là là gỗ.
Mấy người bên cạnh cũng không nhịn được mà sờ sờ, là ngựa gỗ thật.
Nhưng vào lúc này, ngựa nhỏ thật giống như là lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, cái cổ méo xệch, thở ra một hơi, đạp đạp móng, khiến cho người cảm thấy nó không khác gì người thật cả.
Mọi người cảm thấy cực kỳ mới mẻ, ngay cả Ninh Đào Hoa đều cảm thấy thần kỳ.
"Ngựa này nhỏ như vậy, nó chạy có nhanh không?" Trương Lộc không nhịn được mà nói.
"Đương nhiên là nhanh rồi, nó chạy vèo vèo vèo."
Nghe Trương Lộc nói như vậy, Uyển Uyển cuống lên, như thể nàng đang coi rẻ ngựa nhỏ của mình vậy?
Ngựa nhỏ là tốt nhất, lợi hại hệt như nàng vậy.
"Em cho chị biết nha, ngựa nhỏ còn có thể xuyên xuống dưới đất đó?" Uyển Uyển nói với vẻ dương dương tự đắc.
"Thật sao?" Trương Lộc nhớ tới trước kia, Uyển Uyển đột nhiên biến mất không thấy.
"Thật? Đương nhiên là thật rồi." Uyển Uyển nghe vậy thì rất là tức giận.
Nàng bỗng kéo dây cương một cái, ngựa gỗ nhỏ lập tức cúi đầu va về phía mặt đất, chớp mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mọi người: ...
"Thật thần kỳ, thật là lợi hại ..."
"Ông chủ trong miệng nàng là ai vậy?" Vu Thu Vân không nhịn được mà hỏi.
"Chính là chồng của Vãn Chiếu." Nghiêm Tú Ảnh nói.
Ngựa gỗ nhỏ thần kỳ như thế, ai mà không muốn một cái.
"Hia hia …"
Đúng lúc này, Uyển Uyển lại xuất hiện ở phía trước các nàng, còn vẫy vẫy tay.
Trương Lộc vẫy vẫy tay với nàng, Uyển Uyển quay đầu ngựa lại, đát đát đát chạy đi.
"Tớ cũng rất muốn nha, không biết tiểu Chu có còn hay không?" Trương Lộc không khỏi ước ao.
"Cậu không phải là chê nó quá thấp sao?" Nghiêm Tú Ảnh cười nói.
"Không chê, chân tớ ngắn." Trương Lộc nói với vẻ mặt thành thật.
Mọi người cùng nhau cười vang lên.
Nhưng mà trong lòng ba người Tưởng Như Song lại rất khiếp sợ, Lưu Vãn Chiếu không phải là gả cho con nhà giàu, mà là gả cho một thần linh.
Cho dù chứng kiến các loại thần kỳ trước mắt, thế nhưng thực ra từ tận đáy lòng của các nàng vẫn là có hơi nghi ngờ.
Dù sao được chủ nghĩa duy vật hun đúc nhiều năm như vậy, quan niệm không thể dễ dàng bị đảo ngược trong lúc nhất thời được.
Các nàng thuận tay hái một bông hóa vừa mới nở ở ven đường lên rồi đặt ở dưới cánh mũi, lại ngẩng đầu nhìn chim nhỏ ngậm hoa và Thần Lộc chạy như bay trên bầu trời ...
Các nàng trong lúc nhất thời đều cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng vậy.
Đúng lúc này, cả đội ngũ dừng lại.
"Làm sao thế?" Phía sau có người nghi hoặc hỏi.
"Đến nơi rồi." Có người đáp.
Sau đó, đội ngũ bắt đầu tiếp tục tiến lên, các nàng nhìn thấy mấy chữ sơn trang Bích Hồ, nhìn thấy người gác cổng mỉm cười đứng ở trước cổng, toàn bộ tiểu khu không có một tiếng động nào. Tất cả mọi người phảng phất như đều rơi vào ngủ say.
Chỉ có đội ngũ này vừa diễn tấu sáo và trống vừa đi vào.
Sau đó mọi người thấy một gốc cây khổng lồ, không ai gọi nổi tên của cây này, nó dường như đang toả ra thần quang ở trong đêm tối.
Mọi người chẳng qua là cảm thấy sửng sốt, chỉ có Ninh Đào Hoa nhìn ra sự bất phàm của cây này.
Thần Lộc nằm nhoài dưới cây lớn, tư thế lười biếng.
Đào Tử, Huyên Huyên và Uyển Uyển đang vây quanh đại thụ và đang đùa bỡn.
Huyên Huyên ôm cây lớn, hình như là muốn trèo lên trên, Đào Tử lôi vạt áo của nàng không cho.
Mà Uyển Uyển phất tay một cái, chớp mắt đã ngồi ở trên một cành cây to nhất ở phía trên rồi.
"Hia hia …"
Nàng đắc ý nhìn hai người Đào Tử và Huyên Huyên ở phía dưới.
"Được rồi, đừng nghịch nữa, Đào Tử, lại đây, còn có mọi người nữa." Lúc này Hà Tứ Hải gọi các nàng lại.
Đào Tử lập tức vạt áo của Huyên Huyên ra rồi chạy tới.
Lúc này đội ngũ người ngựa đi vào bên trong gara, sau đó lặng yên không một tiếng động, bao gồm cả cái liễn kia.
Huyên Huyên thấy Đào Tử đi rồi, vội vàng trượt xuống từ trên thân cây, nhấc nhấc quần, khá lắm, quần thiếu chút là bị Đào Tử kéo xuống rồi.
"Ba ba, là ai đang chờ con sao." Đào Tử chạy tới tò mò hỏi.
"Đợi lát nữa sẽ biết thôi."
Lúc này, Lưu Vãn Chiếu đi xuống từ trên xe kéo, đứng song song cùng Hà Tứ Hải, nghênh đón mọi người.
"Vãn Chiếu." Mấy người Tưởng Như Song tiến lên nghênh đón.
"Cực khổ rồi." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Trước không nói đến chuyện có cực khổ hay không, cậu dĩ nhiên lại gạt chúng tớ chuyện lớn như vậy, uổng cho tình nghĩa của chúng ta nhiều năm như vậy." Vu Thu Vân lên tiếng trước, sau đó làm bộ như muốn khóc.
"Được rồi, đừng giả bộ nữa, tớ thừa nhận điểm ấy là tớ không đúng, thế nhưng nếu như tớ nói thật cho các cậu thì các cậu sẽ tin sao?"
"Không tin." Ba người trăm miệng một lời.
Ba người còn lén lút đánh giá Hà Tứ Hải đang đứng bắt chuyện với mọi người ở một bên.
Thực sự là càng nhìn càng đẹp trai, thì ra đây chính là thần tiên.
"Tứ Hải, đây là nhà cháu sao?" Ông Tứ nhìn thấy chữ Hỷ dán trên cửa, có chút giật mình hỏi.
Cho dù hắn ít kiến thức, cũng biết giá cả của một căn biệt thự diện tích lớn như vậy tuyệt đối là cao đến doạ người.
Hai đứa con trai của hắn mua căn nhà không đến trăm mét vuông ở trong thành phố, nhưng mà vay mua nhà nhiều năm như vậy mà còn chưa trả hết.
"Đúng, ông Tứ, bà Tứ, chờ phía bên cháu hết bận, các người cũng đừng vội trở lại, ở lại chỗ của cháu thêm mấy ngày."
"Sao có thể được, trong nhà không có người một thời gian dài cũng không thể được."
"Trước không nói những chuyện này, mọi người đi vào trước đi." Hà Tứ Hải biết nhất thời không khuyên được hắn, thế là đổi chủ đề, để bọn họ đi vào trước.
Thực ra ông Tứ còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thế nhưng thấy Hà Tứ Hải đã kéo Đào Tử đi đón khách, cũng chỉ có thể nuốt lời muốn nói vào bụng, chuẩn bị chờ sau đó lại hỏi.
Sau đó hắn kéo Bối Bối, người một nhà đi vào gara.
Cảnh sắc trước mặt bọn họ bỗng nhiên có sự thay đổi lớn ...
------
Dịch: MBMH Translate