"Đang suy nghĩ cái gì đó, cậu là có ý gì?" Phùng Nhã Thiến không nhịn được mà dùng con dấu đâm nàng.
"Tớ đang nghĩ, chúng ta không biết, thế nhưng có thể hỏi nha, Trương Lộc không phải là chị của chú rể hay sao?"
Tưởng Như Song nói xong nhìn về phía Trương Lộc và Nghiêm Tú Ảnh đang kết bạn mà đi ở phía trước.
Hai người tay kéo tay, đang nói chuyện với hai người phụ nữ khác.
Một người trong đó có vóc người thon dài, mặc sườn xám, khí chất cao tuyệt, trên đầu cắm một cành đào, bên trên cành đào là từng đoá hoa đào, cho dù cách một khoảng cách thì cánh mũi vẫn có thể ngửi thấy được mùi thơm của hoa đào.
"Cậu đi đi." Phùng Nhã Thiến và Vu Thu Vân đều trăm miệng một lời.
"Vì sao lại là tớ?"
"Bởi vì vấn đề này là cậu nói ra, đương nhiên là cậu đi rồi." Phùng Nhã Thiến nói.
"Tiểu Thiến nói đúng, tiểu Song cố lên." Vu Thu Vân cười hì hì.
"Còn nhỏ đi đôi, già rồi cũng thành đôi, các cậu thực sự là đứng nói chuyện không đau eo, tại sao tớ phải đi?"
Tưởng Như Song ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng thân thể lại rất thành thực mà đuổi theo mấy người phía trước.
Phùng Nhã Thiến và Vu Thu Vân liếc mắt nhìn nhau, cũng lặng lẽ đuổi theo ở phía sau.
"Cái kia ... chị Tiểu Lộc?"
Tưởng Như Song trong lúc nhất thời cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
Nàng nghĩ đến nên gọi như nào cho có vẻ thân thiết hơn một chút, nghĩ đến nàng là chị gái của chú rể. Lưu Vãn Chiếu đương nhiên cũng phải gọi nàng là chị, nàng lại là bạn của Lưu Vãn Chiếu, cho nên gọi một tiếng chị tiểu Lộc hẳn là tương đối thích hợp.
Thế nhưng rất hiển nhiên, tiểu Lộc nhỏ tuổi hơn các nàng rất nhiều, nàng gọi như vậy khiến cho Trương Lộc có chút ngượng ngùng.
"Vẫn nên gọi là Trương Lộc đi, hoặc là tiểu Lộc cũng được, gọi chị không thích hợp cho lắm."
Người tính cách lẫm liệt như Trương Lộc hiếm khi nhăn nhó như vậy.
"Tôi gọi như này thực ra cũng rất là khó chịu, tôi gọi cô là tiểu Lộc đi, như vậy sẽ thân thiết hơn một ít."
Tưởng Như Song cũng là một người có tính cách sáng sủa.
"Có thể nha, chúng ta cùng đi đi, các người là bạn của chị Vãn Vãn, chính là bạn của em." Trương Lộc nói.
Trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa sửa được cách xưng hô đối với Lưu Vãn Chiếu.
"Chúng tôi là bạn thân của Lưu Vãn Chiếu, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mãi cho đến trước cấp 2, chúng tôi đều học chung ở một trường học ..."
Tưởng Như Song cũng không trực tiếp mở miệng hỏi dò, mà là bắt chuyện trước.
Nhưng mà trong lúc nói chuyện, nàng không nhịn được đánh giá mấy người bên cạnh.
Trương Lộc thì không cần phải nói rồi, thanh xuân mỹ lệ, hoạt bát đáng yêu, hệt như là mối tình đầu.
Nghiêm Tú Ảnh mang dáng vẻ của ngôi sao Hồng Kông, mị mà không diễm, cho dù là tướng mạo hay khí chất đều là tuyệt hảo.
Mà một người khác vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện, dáng người thẳng tắp, ngực to mông lớn, có một cỗ mị lực của ngự tỷ thành thục.
Ba người các nàng luôn tương đối tự tin đối với dung mạo của mình, thế nhưng khi gặp phải các nàng, cũng có chút cảm giác bị hạ thấp đi.
Nhưng mà các nàng đều bị áp đảo bởi người phụ nữ mặc sườn xám, đầu cắm cành đào ở bên cạnh.
Mấy người các nàng tụ tập cùng một chỗ, làm cho ánh mắt của đàn ông xung quanh đều không biết vô tình hay cố ý mà đều rơi xuống trên người các nàng.
Khiến cho sự thần kỳ xung quanh dường như đều không thu hút người ta được như vậy.
Ngay vào lúc này, bầu trời truyền đến tiếng hoan hô của bọn nhỏ, hóa ra là Đào Tử và Huyên Huyên lại cưỡi nai chạy như bay trở về.
Hơn nữa sau đó lại có tiếng đát đát đát và tiếng hia hia truyền vào trong tai của bọn họ.
Nhìn thấy bọn nhỏ cưỡi nai, cưỡi ngựa, gào thét mà qua bên người các nàng.
Tưởng Như Song nắm lấy cơ hội, nhân cơ hội hỏi Trương Lộc: "Những thứ này đều là thật sao? Không phải là ma thuật, hoặc là ảo giác đó chứ?"
"Không phải ma thuật, càng không phải ảo giác, còn có chuyện tập thể cùng xuất hiện một loại ảo giác hay sao?" Trương Lộc cười nói.
"Nhưng mà ... Nhưng mà ... Nên giải thích những chuyện này như thế nào đây? Không khoa học một chút nào." Vu Thu Vân ở bên cạnh không nhịn được mà nói.
"Vậy thì không dùng khoa học để giải thích là được." Nghiêm Tú Ảnh ở bên cạnh cười nói.
"Không dùng khoa học?"
Ba người Tưởng Như Song lập tức phản ứng lại, không dùng khoa học giải thích, thì hẳn là dùng thần học giải thích.
“Nhưng mà, phía trên thế giới này thật sự có thần sao?"
"Các người không phải đã nhìn thấy rồi sao?" Trương Lộc nói.
Cho dù Trương Lộc nói như vậy rồi, ba người vẫn cảm thấy khó có thể tin được.
Thực ra ngoại trừ các nàng, phía sau còn có một số người cũng có vẻ mặt như vậy.
"Vãn Chiếu rốt cuộc là gả cho người nào vậy?" Tưởng Như Song lẩm bẩm.
Phảng phất như đang hỏi Trương Lộc bên cạnh, cũng giống như là đang hỏi mình.
"Chính là như chị nghĩ, là thần …" Trương Lộc cũng không giấu giấu diếm diếm.
Hà Tứ Hải nếu như muốn ẩn giấu, ngày hôm nay cũng sẽ không bày ra trận thế lớn như vậy rồi.
"Vậy cô cũng vậy sao?" Tưởng Như Song nhìn về phía nàng rồi hỏi.
Nếu chú rể là thần, vậy chị gái của hắn hẳn là cũng vậy?
"Không, em chỉ là một người bình thường, chị Ninh mới là." Trương Lộc cười, chỉ vào Ninh Đào Hoa ở bên cạnh rồi nói.
Ba người lập tức tò mò nhìn về phía Ninh Đào Hoa, Ninh Đào Hoa liếc mắt nhìn các nàng một cái, cái nhìn này khiến cho các nàng lập tức cảm nhận được một loại áp bức không nói ra được về mặt tâm linh. Các nàng chớp mắt liền tin tưởng lời nói của Trương Lộc, đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
"Chị Tiểu Lộc, hia hia hia ..."
Lúc này Uyển Uyển cưỡi ngựa đi ngang qua bên người các nàng, nhìn thấy Trương Lộc lập tức thì dừng lại.
Trong số các người lớn, có thể nói ngoại trừ Hà Tứ Hải ra, các nàng thích nhất chính là chị tiểu Lộc, bởi vì chị tiểu Lộc sẽ cùng chơi đùa với các nàng, điên cùng các nàng, nháo cùng các nàng.
"Uyển Uyển, ngựa nhỏ này của em đến từ đâu vậy, thật thần kỳ." Trương Lộc cũng là lần thứ nhất nhìn thấy ngựa nhỏ.
"Hia hia … Bởi vì em rất tuyệt nên ông chủ tặng cho em nha." Uyển Uyển cực kỳ kiêu ngạo mà nói.
"Oa, chị cũng rất muốn." Trương Lộc nói với vẻ hâm mộ.
Uyển Uyển nghe vậy lập tức trở nên cảnh giác, lôi dây cương hướng về bên cạnh một chút.
Thế nhưng Trương Lộc lại không có phát hiện, tiếp tục nói: "Đây ngựa là gỗ sao? Chị có thể sờ một chút không?"
"Chỉ sờ sờ?" Uyển Uyển có chút không yên lòng mà hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate