Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1367 - Chương 1367: Hôn Lễ (7)

Chương 1367: Hôn Lễ (7) Chương 1367: Hôn Lễ (7)

Mọi người cũng thuận thế đi theo ra ngoài, còn lại hai vợ chồng Lưu Trung Mưu đang cảm thấy phát sầu đối với vàng bạc châu báu chất thành đống này.

Việc này nói thế nào nhỉ, nói hắn không đúng, nhưng mà ai lại không thích, nói hắn đúng thì bọn họ làm thế nào mà chuyện nhiều đồ như vậy về được? Chuyển về lại để ở chỗ nào?

Cũng may vào lúc này La Thiên Chí đi lên cười nói: "Trước đó Tứ Hải để tôi sắp xếp một chiếc xe container, tôi còn không rõ hắn có ý gì, hiện tại tôi liền biết rồi."

Lưu Trung Mưu nghe vậy, lại nhìn qua đám người đàn ông cường tráng vẫn chờ đợi ở một bên không hề rời đi, lúc này mới chợt hiểu.

Thì ra Hà Tứ Hải đã sắp xếp thỏa đáng từ lâu rồi.

Mà lúc này ngoài cửa, Hà Tứ Hải ôm chặt lấy Lưu Vãn Chiếu, trực tiếp bước lên cự liễn rồi để nàng xuống.

Cái liễn giống như một tòa cung điện di động, đỉnh chóp được tạo thành từ vàng, phía trên bốn góc mái cong có Thụy Thú trấn giữ.

Phía dưới được chống đỡ bằng bốn cái cột lớn, trên cột có hoa văn phượng hoàng màu vàng, bốn phía được che chắn bằng lụa mỏng và mành trân châu.

Trên liễn có đệm, bàn thấp, khay trà… có thể ngồi có thể nằm, rất rộng rãi.

Hà Tứ Hải đặt Lưu Vãn Chiếu lên trên liễn rồi đi xuống, xoay người lên ngựa.

Tiếng nhạc vang lên, liễn lớn chậm rãi được nâng lên ...

Đám người Tưởng Như Song theo tới khiếp sợ há to miệng, hôn lễ này phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực đây, quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa cái liễn lớn như vậy sợ là phải đặt làm trước.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại làm cho các nàng cảm thấy khiếp sợ hơn.

Đào Tử đi ra từ trong đám người, gọi một tiếng "Ba ba".

Tất cả đều bắt đầu phát triển theo hướng huyền huyễn.

Hà Tứ Hải ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại, nhìn về phía Đào Tử đang ngước cổ theo dõi hắn, cười nói với nàng: "Con cưỡi Đại Hoàng đi theo."

"Đại Hoàng?"

Đào Tử còn đang nghi ngờ, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng nai kêu ô ô.

Một con Thần Lộc trắng tinh đạp không mà đến, phát ra ánh sáng chói lọi.

Người không biết lai lịch của Hà Tứ Hải đều chấn kinh cho là mình đang ở trong mơ, hoặc là uống quá nhiều rượu nên còn không tỉnh.

Nhưng mà có người cẩn thận lại phát hiện toàn bộ bầu trời đêm, hiện ra màu đỏ màu đỏ.

Hóa ra là Hà Tứ Hải lợi dụng dù đỏ che đậy vùng trời này, vùng không gian này lúc này giống như thật không phải thật, lại giống như không phải là giả.

Cũng chính vì như thế Tôn Tự Như mới có thể mang theo đội binh của hắn xuất hiện ở nhân gian, nếu không sớm đã bị trời thu về rồi.

Đại Hoàng chậm rãi hạ xuống trong kinh ngạc đến ngoác mồm của mọi người, đi đến trước mặt Đào Tử rồi quỳ xuống.

Đào Tử trực tiếp vươn mình cưỡi lên, Huyên Huyên đuổi theo sát ở phía sau, ôm chặt lấy Đào Tử.

Sau đó nàng nhìn về phía Uyển Uyển bên cạnh, giống như là đang giục nàng đi lên nhanh một chút.

"Hia hia ..."

Uyển Uyển vô cùng đắc ý, nghĩ thầm chị mới không thèm cưỡi chung với các em.

Nàng đưa tay lấy một sợi dây hình ngựa nhỏ ra từ trong quần áo, ném một cái xuống dưới đất, ngựa nhỏ đón gió liền lớn lên, chớp mắt đã biến thành một con ngựa thấp.

Uyển Uyển đi tới, đắc ý dùng tay nhỏ vỗ vỗ vào gáy ngựa, ngựa gỗ nhỏ giống hệt như ngựa thật, lập tức cúi đầu cọ cọ Uyển Uyển, phun ra một tiếng hơi thở không tồn tại rồi quỳ xuống, thuận tiện cho Uyển Uyển cưỡi lên.

Uyển Uyển lúc này mới không nhanh không chậm mà trèo lên.

"Cẩn thận một chút." Chu Ngọc Quyên bên cạnh không nhịn được mà dặn dò.

"Hia hia … Mẹ yên tâm đi, con thật giỏi." Uyển Uyển nói với vẻ đắc ý.

Nhìn các nàng cưỡi hươu, cưỡi ngựa, mấy đứa trẻ khác cảm thấy vô cùng ước ao.

Đặc biệt là Bối Bối và Lưu Tử Hằng, quan hệ giữa bọn họ và mấy người Đào Tử là tốt nhất, cho nên rất hy vọng có thể để bọn họ cưỡi một hồi.

Nhưng mà mấy người Đào Tử bây giờ nào còn có tâm tư chú ý tới bọn họ.

Các nàng hoan hô một tiếng, trực tiếp đạp không mà lên, biến mất ở trên bầu trời.

Con ngựa gỗ nhỏ kia thì bỗng nhiên chui xuống đất rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, xa xa lại truyền đến tiếng cười hia hia, Uyển Uyển đã sớm chạy xa rồi.

"Lên kiệu."

Theo một tiếng tiếng hô, đội ngũ bắt đầu chậm rãi tiến lên.

Mà lúc này vô số chim nhỏ bay tới từ đằng xa, trên miệng chúng nó đều ngậm lấy một đóa hoa nhỏ, sau đó hạ xuống, đặt nó ở trên xe kéo, càng để lâu càng nhiều, toàn bộ xe kéo lập tức đã được phủ kín hoa tươi.

Như này còn chưa hết, chỗ xe liễn đi qua, cây cối ven đường lập tức mọc ra chồi non, sau đó nở ra những đóa hoa diễm lệ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Mọi người cũng không ngồi xe rồi, đi theo phía sau đội ngũ mà chậm rãi tiến lên, nhìn một màn chấn động trước mắt.

"Cậu nói xem, Vãn Chiếu gả cho người như nào vậy?"

Phùng Nhã Thiến liếc nhìn phía trước, nhỏ giọng hỏi hai người Tưởng Như Song bên cạnh.

"Đúng vậy, những chuyện này sợ là không phải là chuyện mà một con nhà giàu có thể làm được đúng chứ?"

Vu Thu Vân chỉ chỉ hoa tươi nở đầy ven đường, thuận tay còn hái một đóa, đặt ở dưới mũi hít sâu một hơi, mùi thơm thâm nhập vào tim phổi, tuyệt đối không phải là giả.

Tưởng Như Song không nói chuyện, ở một bên lộ ra vẻ trầm tư.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment